Thần Hồn Đan Đế

Chương 2581: trở về

Chương 2581: Trở về
Lãng Tình đi đến gian phòng, thấy Vân Hạch vẫn đang ngủ ngon giấc, liền thở phào một hơi. Chuyện này, ban đầu hắn định tự mình đến thần giới nói chuyện, nhưng nghĩ đến mình vừa rời đi, sự an toàn của Vân Hạch không có cách nào đảm bảo, hắn liền đành phải chọn cách ở trong phòng đợi, chờ người từ thần giới trở về. Việc chờ đợi này kéo dài đến ba canh giờ. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc hoàng hôn, Lãng Tình nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng ồn ào. Chưa kịp ra nghênh đón thì đã có người xông thẳng vào. Lãng Tình hết sức cảnh giác, trong nháy mắt đã cầm lấy thanh trường kiếm bên cạnh làm vũ khí, thận trọng nhìn về phía trước.
“Đừng kích động, là ta!” Người vừa đến cất giọng trong trẻo, tự nhiên và hào phóng.
Lãng Tình nghe thấy là giọng của Tần Lãng, liền buông ngay thanh trường kiếm trong tay xuống, cười bước lên đón tiếp, nói: “Sao dám để Thánh tử đích thân đến đây một chuyến?”
Tần Lãng không vội trả lời mà nhìn về phía Vân Hạch đang nằm trên giường, thấy sắc mặt của Vân Hạch hồng hào, hơi thở đều đặn, lúc này tâm trạng lo lắng của hắn mới hoàn toàn buông xuống.
“Đa tạ quân sư đã cứu đệ đệ ta khỏi vòng nước lửa.” Trời biết, lúc biết tin Vân Hạch bị mất tích, Tần Lãng đã sốt ruột đến mức nào, giờ phút này nhìn thấy Vân Hạch ở ngay trước mắt, cảm giác vui sướng khi mất mà tìm lại được bao phủ lấy hắn trong nháy mắt.
Quân sư hờ hững phất tay nói: “Không sao không sao, đây đều là chuyện nhỏ, vả lại nếu thật sự để Yêu Tổ mang Vân Hạch đi mất thì cũng không biết sự tình sẽ phát triển đến mức nào đâu!”
Tần Lãng và Lãng Tình vốn đã rất quen thuộc, cũng không xoắn xuýt những chuyện khác nữa, liền lập tức đi đến xem Vân Hạch. Vừa hay lúc này Vân Hạch cũng tỉnh giấc, nhìn thấy Tần Lãng xuất hiện trước mặt, trong giây lát cậu bé vô cùng mừng rỡ.
“Đại ca Tần Lãng, thật sự là huynh sao?” Vân Hạch dù sao vẫn là một đứa trẻ, khi gặp phải tình huống như vậy thì sao có thể nói là không sợ hãi, chẳng qua là trước đó lúc ở cùng Đường Tâm Nhiên, Đường Tâm Nhiên đã dạy cậu, khi gặp phải hoàn cảnh lạ lẫm thì nhất định phải giữ bình tĩnh, không được để đối phương cảm thấy mình rất sợ hãi, như vậy sẽ rơi đúng vào ý đồ của đối phương, sẽ làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Bởi vậy cho dù trước đó đã từng gặp quân sư Lãng Tình, Vân Hạch cũng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, giờ phút này thấy Tần Lãng, Vân Hạch mới dám thể hiện bộ mặt chân thật nhất của mình.
Tần Lãng thấy Vân Hạch như vậy, biết cậu đã bị hoảng sợ, liền nói: “Vân Hạch đừng sợ, có đại ca ở đây, đại ca sẽ đưa đệ về nhà.”
Lãng Tình đứng bên cạnh thấy Vân Hạch như vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ nha, Vân Hạch nhà ta lại có một mặt như vậy!”
Lời Lãng Tình vừa dứt liền bị Vân Hạch liếc cho một cái.
Tần Lãng thấy vậy liền xấu hổ nói với Lãng Tình: “Xin lỗi, đệ đệ ta chắc là đang hơi kinh hãi, bình thường nó không như vậy.”
Lãng Tình cười ha hả mấy tiếng, cũng không để ý: “Không sao không sao, trẻ con mà, rất bình thường. Chỉ là Thánh tử người thật sự muốn đưa Vân Hạch đi sao?”
Tần Lãng nghe vậy sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Lãng Tình, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét. Ánh mắt dò xét này của Tần Lãng làm Lãng Tình thấy khó chịu, hắn hơi kỳ lạ hỏi Tần Lãng: “Sao vậy, ngươi có ý kiến khác sao?” Bởi vì quan tâm Vân Hạch nên ngữ khí của Tần Lãng cũng không tốt lắm.
Nghe Tần Lãng nói vậy, Lãng Tình đầu tiên là sững người, hiểu ra là Tần Lãng hiểu lầm ý của mình, liền nói: “Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không có ý gì khác. Chẳng qua ta cảm thấy Yêu Tổ nếu đã để ý đến Vân Hạch, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, ta phái đám tiểu yêu ra ngoài điều hổ ly sơn cứu Vân Hạch, Yêu Tổ có thể sẽ tưởng rằng các ngươi đã đưa Vân Hạch ra ngoài.” Lãng Tình một hơi nói đến đây, lại nói thêm: “Ta chỉ cảm thấy, một chút ý kiến nhỏ thôi, nếu như không ngại thì có thể để Vân Hạch ở lại Tần Thiên Cung của chúng ta, ta có năng lực bảo vệ tốt cho cậu bé, chờ mọi nguy cơ được giải trừ rồi đưa Vân Hạch về cũng chưa muộn, bằng không cứ vậy đưa Vân Hạch trở về, rất có thể sẽ lần nữa bị Yêu Tổ để mắt đến, lần sau e là sẽ không còn vận may tốt như vậy để cứu được Vân Hạch nữa.”
Lời của Lãng Tình đã thành công khiến Tần Lãng lần nữa rơi vào trầm tư. Nói thật, lời của Lãng Tình không phải là không có lý, chỉ là Tần Thiên Cung ở đây thật sự an toàn sao? Nếu như yêu bá ở kia có ý khác thì phải làm sao? Tần Lãng đã trải qua quá nhiều sóng gió, đối với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không thể tin tưởng tuyệt đối, nhất là đây lại là Yêu tộc, Tần Lãng có lo lắng cũng là chuyện bình thường. Lãng Tình thấy Tần Lãng do dự, trong lòng hiểu được nỗi lo lắng của hắn, cũng không nói thêm gì mà lẳng lặng chờ Tần Lãng đưa ra lựa chọn.
Trầm mặc hồi lâu, Tần Lãng vẫn chọn cự tuyệt. “Quân sư, tấm lòng tốt của ngươi ta xin nhận, chỉ là lần này Vân Hạch đã vất vả quá nhiều rồi, e là cơ thể lại xuất hiện vấn đề, ta phải đưa em ấy trở về để chữa trị. Còn về chỗ ngươi, ngươi hãy phối hợp theo mệnh lệnh của đại vương yêu bá, cố gắng tránh xung đột trực diện với Yêu Tổ, còn về chuyện bộ lạc yêu tộc bên kia thì các ngươi hãy tăng thêm tốc độ đi.” Tần Lãng nghĩ ngợi rồi nói với quân sư như vậy.
Lãng Tình thấy Tần Lãng đã nói vậy thì cũng không tiện giữ lại nữa, liền gật đầu, tỏ ý lời của Tần Lãng hắn sẽ xem xét kỹ. Lúc này trời đã về khuya, bốn phía biển cả đều tối đen như mực, chính là thời cơ tốt để lên đường, Tần Lãng cũng không chần chừ nữa, nhân lúc trời tối người yên liền lặng lẽ đưa Vân Hạch trở về, Xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, thậm chí hắn còn không báo cho yêu bá ở kia.
Lúc này, ở Lan Tâm Uyển trong thần giới, vợ chồng Tô Tần Thị và Tần Chiến Hải đang lo lắng chờ đợi, nghe tin tức, Đường Tâm Nhiên cùng Vân Nhi cũng đều chạy tới. Tần Lãng vừa dìu Vân Hạch vào cửa, liền có bốn đôi mắt cùng lúc nhìn về phía hắn. Đường Tâm Nhiên dẫn đầu hỏi: “Vân Hạch thế nào rồi?”
Vân Hạch đang co ro ngủ trong lòng Tần Lãng, nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền từ trong lòng Tần Lãng nhảy xuống, trong nháy mắt nhào vào lòng Đường Tâm Nhiên. “Tỷ Tâm Nhiên, sao tỷ mới về, muội nhớ tỷ muốn c·h·ết rồi ~” Giờ phút này, trở lại trong hoàn cảnh quen thuộc, thấy được người thân quen, trái tim Vân Hạch lúc này mới bình tĩnh lại, lộ ra vẻ tiểu hài tử vốn thuộc về cậu bé. Nghe Vân Hạch nói vậy, Đường Tâm Nhiên không khỏi cảm thấy xót xa, nàng xoa xoa mái tóc xanh lam của Vân Hạch, kéo Vân Hạch ra khỏi lồng ngực của mình, chỉ vào những người khác nói. “Vân Hạch có phải quên mất những người khác rồi không, không chào hỏi là không lễ phép đó, tỷ sẽ không cho em đồ ăn ngon đâu.”
Nghe nói không có đồ ăn ngon, Vân Hạch lập tức xị mặt xuống, cậu bé buồn bã cúi đầu từ trong lòng Đường Tâm Nhiên đi ra, ỉu xìu chào hỏi Tô Tần Thị và Tần Chiến Hải. Đến khi nhìn thấy Vân Nhi ở một bên, ánh mắt cậu bé sáng lên, lòng hiếu kỳ của trẻ con nổi lên. “Tỷ tỷ xinh đẹp này là ai vậy? Muội chưa từng gặp bao giờ ~” Vân Hạch chỉ vào Vân Nhi hồn nhiên hỏi.
Lúc này chưa đợi Tần Lãng trả lời, Tô Tần Thị liền cười nhìn Vân Nhi một cái, cười nói: “Nàng đó, là tỷ tỷ Vân Nhi của con đó, sau này con sẽ có hai người tỷ tỷ.”
Vân Hạch nghe vậy liền trợn to mắt nói: “Tỷ Vân Nhi, tỷ có làm món ngon cho muội giống như tỷ Tâm Nhiên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận