Thần Hồn Đan Đế

Chương 173: Tặng cho người hữu duyên

Trong căn phòng cổ kính, đâu đâu cũng thấy trang phục màu hồng, tràn ngập không khí thiếu nữ, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm ngát như có như không! Dù xét về thiết kế hay trang trí thì cũng không khó đoán được đây là khuê phòng của một thiếu nữ! May mắn là căn phòng không lớn, Tần Lãng chỉ liếc mắt đã thấy rõ bên trong không một bóng người. "Căn phòng phủ đầy bụi bặm, chắc là lâu lắm rồi không có ai tới." Tần Lãng tùy ý đánh giá tình hình trong phòng rồi bước tới trước chiếc bàn tròn bằng gỗ lê hoa, ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy, không rõ chất liệu, bị một viên ngọc bội tròn màu đỏ đè lên. Trên giấy có ba hàng chữ đen xinh đẹp: "Hoa mang có thể gãy một mạch râu gãy, Chớ đợi không hoa trống rỗng gãy nhánh. — Tặng cho người hữu duyên!" "Có ý gì đây?" Nhìn hàng chữ trên giấy, Tần Lãng hơi sững sờ. Chủ nhân căn phòng muốn tặng hoa cho mình? Quay đầu nhìn quanh, cả phòng chẳng thấy bông hoa nào, đừng nói là hoa khô héo, ngay cả bình hoa cũng không, rõ ràng là chủ nhân căn phòng không có ý muốn tặng hoa thật sự. Không phải hoa thì là gì? Tần Lãng cẩn thận tìm kiếm khắp phòng nhưng chẳng thấy gì đáng nghi. Tần Lãng quay lại bàn, ánh mắt dừng trên viên ngọc bội tròn đặt trên giấy. Chẳng lẽ thứ chủ nhân muốn tặng là viên ngọc bội tròn màu đỏ này? Suy xét kỹ càng, mắt Tần Lãng bỗng sáng lên, hắn phát hiện viên ngọc bội tròn màu đỏ này trông gần như y hệt viên mà Tạ tứ gia đã dung hợp! "Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là giữa Mật Cảnh Hỗn Loạn và trận bảo hộ của Hỗn Loạn Chi Vực có liên hệ gì?" Trong lòng suy nghĩ, Tần Lãng xác định ngọc bội không có vấn đề gì rồi mới đưa tay nhấc lên, muốn quan sát kỹ hơn một chút. Nhưng vừa chạm vào viên ngọc bội đỏ, dị biến lập tức xảy ra! "Ông!" Một đạo bạch quang lóe lên, Tần Lãng cùng viên ngọc bội đỏ đồng thời biến mất khỏi căn phòng! Khoảnh khắc sau, Tần Lãng đã xuất hiện trong một khu rừng rậm rạp, xung quanh không ngớt tiếng gầm rú của các loài yêu thú. "Ngọc bội đâu?" Bàn tay vốn đang nắm ngọc bội giờ trống không. Tần Lãng vô thức cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay xuất hiện một hình xăm màu đỏ giống hệt ngọc bội! "Ngọc bội đã dung nhập vào cơ thể ta? Chuyện gì đang xảy ra vậy!" Tần Lãng giật mình. Cảm giác này thật quá quỷ dị, khiến người ta choáng váng! Càng quỷ dị hơn là dù Tần Lãng dùng linh hồn lực hay Hắc Sắc Nhãn Luân Võ Hồn cũng không thể dò xét được sự tồn tại của ngọc bội! Tần Lãng mặt như mếu, hắn vẫn còn quá sơ ý, không ngờ đến ngọc bội này lại gây ra vấn đề mà ngay cả bản thân cũng không thể dò xét! Bây giờ trong cơ thể lại có một viên ngọc bội thế này, là tốt hay xấu, bản thân không có chút đầu mối nào, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ nổ tung ngay trong người mình, cướp mất cái mạng nhỏ! "Thôi thì cứ xem là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi! Đến đâu hay đến đó!" Rất nhanh, Tần Lãng cũng đã hạ quyết tâm, tạm thời không quan tâm đến hình xăm ngọc bội trên tay mà tập trung vào việc lịch luyện! Bóng dáng hắn xuyên toa trong rừng rậm. Những yêu thú nhỏ yếu, Tần Lãng chẳng thèm để ý, trực tiếp nhắm mục tiêu vào những con yêu thú mạnh hơn mình! Mấy ngày liên tiếp, Tần Lãng tới đâu là cả khu rừng rậm đó như bị diều hâu xông vào ổ gà, trở nên hỗn loạn! Từng con, từng con yêu thú cấp Bảy bị Tần Lãng săn giết, những vật liệu quý giá và nội đan trên người chúng đều bị Tần Lãng lấy đi, bỏ vào nhẫn trữ vật. "Phốc!" Một chiêu Xích Diễm trảm, bụng một con độc Giác Kim Cương cấp Bảy đầy thương tích bị mổ tung, máu tươi bắn ra như suối, nó chết ngay tại chỗ! Cắt lấy độc giác, thu lấy nội đan bỏ vào nhẫn trữ vật, Tần Lãng phóng thích thần thức cảm nhận xung quanh. Tám dặm trong phạm vi tình hình đều rõ ràng như in trong đầu Tần Lãng. "Oa, thật nhiều linh thảo cấp Ba!" Tần Lãng phát hiện ở phía trước bên trái, cách tám dặm, có một thung lũng linh khí tràn trề. Trong thung lũng, đâu đâu cũng thấy linh thảo xanh tốt, thấp nhất đều là cấp Ba, xen lẫn trong đó thậm chí còn có một ít linh thảo cấp Bốn! Từ khi rời khỏi Thanh Phong trấn, mặc dù trình độ luyện đan của Tần Lãng đã tiến gần tới Tam phẩm luyện đan sư nhưng hắn mới chỉ luyện chế nhị phẩm linh đan chứ chưa luyện chế tam phẩm. Không phải Tần Lãng không muốn thử luyện chế tam phẩm linh đan, mà là linh thảo cấp Ba vô cùng khan hiếm. Lần trước ở cửa hàng linh thảo trong Hỗn Loạn Chi Vực, Tần Lãng cũng chỉ thấy có mấy loại, căn bản không đủ để luyện chế tam phẩm linh đan! Nếu có thể có được số linh thảo cấp Ba trong thung lũng này, Tần Lãng có tuyệt đối tự tin nâng trình độ luyện đan của mình lên tam phẩm! Thân hình khẽ động, Tần Lãng phi tốc tiến về phía thung lũng. Cùng lúc đó, sâu trong thung lũng, hai bóng người đang giằng co! Một thanh niên khí vũ hiên ngang đang khinh thường nhìn một thanh niên áo đen đối diện, sắc mặt băng hàn, người sau thì sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn dính vết máu. Cánh tay cầm kiếm của hắn có mấy vết thương đáng sợ, từng giọt máu tươi chảy xuống, rơi trên thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. "Thung lũng này thuộc về tiểu vương gia ta, nể tình ngươi đã giúp ta tìm được nhiều linh thảo cấp Ba như vậy, ta tạm tha cho ngươi một mạng, cút đi!" Thanh niên khí vũ hiên ngang khoát tay với thanh niên áo đen như đang đuổi một con chó, mặt lộ vẻ khinh bỉ. "Hừ, vô sỉ! Nếu không phải ngươi đánh lén trước, ta Ngô Trùng sao lại bị ngươi trọng thương!" Thanh niên áo đen nghiến răng ken két. Bản thân hắn phát hiện ra mảnh thung lũng này trước, đang toàn lực thu thập linh thảo thì bị Vương Bá đột ngột ra tay đánh lén trọng thương! Đáng hận hơn nữa là Vương Bá bây giờ lại muốn một mình chiếm lấy toàn bộ số linh thảo trong thung lũng này! Đồ mà mình phát hiện được sao có thể tùy tiện dâng cho tên khốn kiếp này được! Dù bị trọng thương, Ngô Trùng cũng không hề có ý định nhượng bộ! "Còn chưa cút?" Thấy Ngô Trùng vẫn đứng ở đó, sắc mặt Vương Bá lạnh đi. "Nằm mơ!" Ngô Trùng không hề lùi bước! "Được, tốt lắm! Vậy thì ngươi có thể chết rồi!" Mắt Vương Bá lộ vẻ hung ác, động tác nhanh như chớp lao tới trước mặt Ngô Trùng, vung một quyền hung hãn! "Ầm!" Ngô Trùng người đang trọng thương vừa nhấc trường kiếm đã bị Vương Bá một quyền đánh bay, phun ra máu tươi như diều đứt dây, ngã mạnh về phía sau! "Chết đi, sang năm hôm nay là ngày giỗ của ngươi!" Vương Bá đuổi theo Ngô Trùng, giữa không trung, chân đột ngột đá ra! "Răng rắc!" Âm thanh xương ngực gãy lìa vang lên, Ngô Trùng một tay ôm chặt chân Vương Bá, tay kia cầm kiếm đột ngột đâm về phía Vương Bá! Dù ở thế tuyệt đối bất lợi, Ngô Trùng vẫn không quên phản kích! "Phụt xẹt!" Trường kiếm vạch rách ống quần Vương Bá, lộ ra bộ khải giáp hộ thể màu bạc bên trong, phát ra một tiếng keng giòn tan, lửa tóe khắp nơi! "Còn muốn làm tổn thương Bản tiểu vương gia, ta cho ngươi chết không toàn thây!" Vương Bá tức giận, rút trường kiếm bên hông, hàn quang lóe lên, trực tiếp chém về phía cổ Ngô Trùng, muốn chém đầu hắn! Gần như trong nháy mắt, trường kiếm của Vương Bá chỉ cách cổ Ngô Trùng chưa đến 10 centimet, kiếm khí sắc bén đã cứa rách da cổ Ngô Trùng, máu tươi trào ra! Nhưng ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo đao mang đỏ rực xé gió lao tới, phát ra từng đợt âm thanh xé gió, một mạch chém xuống: "Xích Diễm Trảm!" Xin Nguyệt Phiếu!!!!!! Xin Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Xin Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận