Thần Hồn Đan Đế

Chương 2442: kỳ lạ con thỏ

Tần Lãng chỉ nhìn con thỏ một chút, liền quyết định đi theo con thỏ này về phía trước. Vùng rừng rậm này quá mức mộng ảo, mộng ảo đến mức phảng phất như một giây sau sẽ tan biến khỏi thế gian này. Mà con thỏ đột nhiên xuất hiện là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy bình thường, cho hắn một cảm giác an toàn rất giản đơn. Dù Tần Lãng biết rõ ở một nơi không bình thường, gặp phải sự vật bình thường mới đáng sợ nhất, nhưng hắn càng tin vào trực giác của mình. Con thỏ xám này, có lẽ sẽ mang đến cho hắn những điều bất ngờ khác.
Con thỏ chạy rất nhanh, Tần Lãng vận chuyển Du Long Bộ cực tốc đuổi theo, lúc này mới có thể theo kịp bước chân của thỏ. Con thỏ tựa hồ rất quen thuộc với vùng rừng rậm này, nó nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua các bụi cây và thực vật có gai trên mặt đất, né tránh những chỗ gồ ghề trong rừng, luôn tìm được con đường chạy tương đối tốt. Tần Lãng vừa đuổi theo con thỏ, vừa âm thầm ghi lại lộ trình mình đã đi qua. Để đề phòng sau này không tìm được đường trở về mà bị mắc kẹt trong cánh rừng rậm này.
Ngay lúc Tần Lãng đang âm thầm ghi nhớ lộ trình để vừa đuổi theo thì đột nhiên hắn phát hiện mình bị dẫn đến một chân đồi, còn con thỏ thì đã biến mất tăm.
“Ôi, rõ ràng vừa mới ở đó mà, sao đột nhiên đã không thấy bóng dáng rồi?” Tần Lãng mất dấu con thỏ, trong lòng cũng không có gì bất an, chỉ có chút kỳ quái. Hắn vẫn bình tĩnh đánh giá môi trường xung quanh, chuẩn bị làm chút đồ ăn, thuận tiện cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Gần bức tường đổ có một con rãnh nhỏ, có dòng nước chảy bên trong, còn trước rãnh có một bụi cây, rất dễ nhóm lửa. Tần Lãng nghĩ ngợi một chút, đi đến bên rãnh, chuẩn bị rửa mặt trước. Ngay khi hắn cúi người dùng tay múc nước, một con cá nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên khỏi mặt nước.
“A, chỗ này có cá, vậy thì ta có lộc ăn rồi.” Tần Lãng cảm thấy bất ngờ và vui mừng, từ khi tiến vào ảo cảnh, hắn luôn trong tình trạng phải vượt qua kiểm tra và bỏ chạy, không có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, nơi này môi trường cũng không tệ, lại không có nguy hiểm gì lớn, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một lát cũng không tệ.
Tần Lãng nghĩ đến đây, liền lấy từ túi trữ vật ra một cần câu nhỏ, hơi cong. Đây là lúc trước hắn mang theo khi rời Tần Gia Tiểu Viện, từ khi có túi trữ vật, hắn đều nhét những vật dụng hữu ích vào bên trong, chiếc cần câu cá nhỏ này đã lâu không dùng đến, không ngờ lại phát huy tác dụng ở chỗ này.
Chắc chắn nơi này không có ai từng đến, Tần Lãng vừa thả câu xuống, lập tức có cá cắn câu. Chỉ là lần đầu câu được cá quá nhỏ, Tần Lãng không biết làm sao, bèn thả con cá này đi. Thả dây câu xuống lần nữa, rất nhanh lại có con cá khác mắc câu, lần này cá rất lớn, khoảng chừng to bằng bàn tay, Tần Lãng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái thùng, đựng nước vào rồi thả con cá câu được vào trong đó. Tần Lãng thu cần câu lại, gần như mỗi lần đều có cá, đại khái câu được mười con cá thì dừng lại.
“Những con này đủ ăn rồi, làm cái giá lửa xiên nướng là có thể ăn.” Tần Lãng lẩm bẩm nói xong, lại từ bụi cỏ thấp phía trước rãnh tìm chút củi khô, dùng cành cây nhỏ dựng cái giá đơn sơ, tại chỗ làm sạch cá, liền dùng cành cây xiên lại bắt đầu nướng. Để cá nướng thêm ngon, Tần Lãng lại tìm vài loại rau dại rắc lên thân cá nướng, vừa xoay cá nướng vừa rất hài lòng. Cảm giác hài lòng ấy, giống như hắn lại trở về kiếp trước, cùng anh em cắm trại dã ngoại nướng đồ ăn.
Theo nhiệt độ tăng lên, mùi cá nướng thơm lừng bay xa, ngay cả Tần Lãng luôn không để ý nhiều đến chuyện ăn uống, nhất thời cũng bị mùi hương thơm này làm cho mê mẩn. Nướng liên tiếp năm con đã chín, Tần Lãng đem năm con còn lại dùng linh lực làm lạnh, cất vào túi trữ vật, lúc này mới dùng lá sen vừa bẻ gói cá nướng lại, chuẩn bị bắt đầu ăn.
Lúc này, trong bụi cỏ trước mặt truyền đến tiếng sột soạt, giống như có rất nhiều động vật ẩn nấp bên trong. Tần Lãng lặng lẽ nâng cấp ngũ phẩm tiên trận của mình, bao vây lấy mình vào bên trong, lúc này mới thong thả cầm lấy cá nướng từ từ ăn.
“Thơm quá, đã lâu không ăn được món gì ngon như vậy.” Tần Lãng há to miệng cắn một miếng, say sưa nhai nuốt, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Đúng lúc này, trong bụi cỏ đột nhiên xông ra một bóng người màu xám tro, tốc độ rất nhanh hướng về phía Tần Lãng mà chạy tới.
“Phanh!” Chỉ là Tần Lãng đã sớm có phòng bị, bóng người kia rất nhanh đã đâm sầm vào kết giới pháp trận, ngã chổng vó. Bóng người kia ngã xuống đất, hơi chậm lại rồi mới từ từ bò dậy. Tần Lãng lúc này mới thấy rõ, hóa ra là một cô bé mặt búp bê đáng yêu, nàng mặc một bộ sa y màu xám, gương mặt mũm mĩm trắng trẻo, ai nhìn cũng muốn nhịn không được mà bóp một cái.
“Ngươi người này sao hư hỏng vậy, làm cái gì đó, cố tình làm ta ngã!” Cô bé thấy Tần Lãng vẫn thong thả ăn cá nướng, lập tức không vui, hai má phồng lên, lớn tiếng chỉ trích Tần Lãng.
“À, cô nương này, ngươi thật buồn cười, tại hạ đàng hoàng ở đây ăn cái gì, là do chính ngươi không có mắt, nhất định phải đâm vào, bị đau lại tìm ta gây sự. Chẳng lẽ, là ta bảo ngươi đâm vào sao?” Tần Lãng cố ý cười cười, lộ ra một nụ cười đầy ý vị.
“Ngươi, ngươi, ngươi @! Ngươi bắt nạt ta, ngươi không cho ta cá nướng, ta liền không đi đâu, ta mách mẹ, nói ngươi bắt nạt ta!” Tần Lãng vừa định nói gì đó, thì đã thấy cô bé ngồi phịch xuống đất, đạp chân khóc ré lên. Tần Lãng chưa từng thấy qua kiểu này, hắn giỏi đấu pháp phá địch, chứ không biết dỗ dành con gái như thế nào, nhất là một cô gái vốn không quen biết như thế này.
“Được rồi, ngươi đừng khóc có được không? Cá nướng ta cho ngươi một con là được rồi, ta đâu phải không cho, ngươi khóc cái gì chứ?” Tần Lãng bị một tràng của cô bé làm cho mơ màng, đầu óc hắn cảm thấy đau nhức, đành phải phá bỏ mỹ thực, làm cho bớt tai ương.
“Thật sao?” Cô bé nghe Tần Lãng nói, như thể có công tắc vậy, lập tức nín khóc, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Tần Lãng, trên môi nở nụ cười trong trẻo.
“Đương nhiên là thật chứ. Thật là hết cách với ngươi.” Tần Lãng lắc đầu, tùy tiện cầm một con cá nướng trên giá xuống, dùng lá sen gói kỹ lại, ném cho cô bé áo xám.
Cô bé thấy có đồ ăn ngon, cũng chẳng để ý gì đến hình tượng, bay thẳng đến, chộp lấy cá nướng, ăn vô cùng thỏa mãn, chẳng hề câu nệ chút nào.
“Ngươi tên gì? Sao lại ở chỗ này vậy?” Tần Lãng thấy cô bé đã ăn xong, thử bắt chuyện với cô bé.
“Ta tên Tiểu Hôi, ngao, đúng rồi, vừa rồi ta thấy ngươi, ngươi cứ đuổi theo ta mãi.” Cô bé ăn no bụng, vui vẻ nhìn Tần Lãng cười.
“Ngươi là, con thỏ lúc nãy? Thỏ cũng có thể ăn cá sao?” Tần Lãng nhìn Tiểu Hôi ăn sạch một con cá trong chớp mắt, có chút kinh ngạc hỏi.
“Ừ a, sao lại không thể, ta vốn là thỏ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ta tu hành trưởng thành sau có thể ăn thịt cá chứ.” Tiểu Hôi nhìn Tần Lãng, một mặt khinh thường nói. Vẻ mặt đó như thể đang nói: Chẳng lẽ ngươi là kẻ ngốc hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận