Thần Hồn Đan Đế

Chương 1084: Xấu hổ Lôi Quyên

Lôi Quyên phát hiện, lần này xuất hiện bên người nàng võ hồn cùng võ hồn trước đó từ tay Ngưu Khôi cứu nàng cơ hồ giống nhau như đúc! Nàng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức hoàn toàn giống nhau đó! Muốn nói khác biệt duy nhất chính là võ hồn trước đó chỉ là một hình dáng tương đối mơ hồ, còn đạo võ hồn bây giờ lại vô cùng ngưng thực, ở cự ly gần Lôi Quyên có thể nhìn rõ bộ dáng của đạo võ hồn này giống hệt Tần Lãng!
“Võ hồn này là bản thể võ hồn của Tần Lãng! Nói cách khác, người đã cứu ta trước đây thật sự là Tần Lãng!” Trong đôi mắt đẹp của Lôi Quyên ánh lên tia sáng, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng khó tin! Nàng vốn một mực cho rằng Tần Lãng tham sống sợ chết, còn mạo danh thay thế cường giả, nhưng hiện tại xem ra Tần Lãng hoàn toàn không lừa nàng! Trước đây vẫn luôn là nàng hiểu lầm Tần Lãng! Tần Lãng đã cứu nàng cùng toàn bộ đội khai thác quặng của Lôi gia một mạng, mà nàng lại còn châm chọc khiêu khích, đủ kiểu móc mỉa Tần Lãng! Giờ phút này, lòng Lôi Quyên tràn đầy ảo não cùng hối hận!
“Võ hồn này vậy mà thật là của Tần Đan Vương! Thảo nào ta đã thấy đạo võ hồn này có cảm giác vô cùng quen thuộc!” Đại trưởng lão Lôi gia trừng mắt thật lớn, bừng tỉnh đại ngộ. Vốn dĩ ông vẫn hoài nghi cường giả âm thầm ra tay trước đây là Tần Lãng, nhưng sau khi thấy Tần Lãng vết thương còn chưa lành thì đã phủ định suy đoán trong lòng, hiện tại xem ra, Tần Lãng trước đó hoàn toàn là mang thương gượng ép xuất thủ, nên mới khiến ông phán đoán sai lầm, cho rằng cường giả đã cứu bọn họ trước đây không phải Tần Lãng.
“Thì ra người trước đây đã cứu tất cả chúng ta từ tay Ngưu Khôi là huynh đệ Tần Lãng!” Lôi Hùng Sử Kính Nhu trợn tròn hai mắt, vẻ mặt rung động, sau đó lộ vẻ mừng như điên! Hắn thậm chí có may mắn được đồng hành cùng một tuyệt thế cường giả như vậy, lại còn được người ta chăm sóc sinh hoạt ăn uống hàng ngày, đây chính là giấc mơ đẹp mà vô số võ giả ở đất nghèo tha thiết ước ao cũng không được, thế mà lại rơi trúng đầu hắn? Lôi Hùng như nhìn thấy một con đường quang minh đang vẫy gọi hắn!
“Thì ra Tần Đan Vương chính là ân nhân cứu mạng của Lôi gia chúng ta trước đây!” Nhìn thấy võ hồn quen thuộc, tất cả mọi người Lôi gia bừng tỉnh đại ngộ, từng người ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tần Lãng.
“Ngươi vậy mà giết ba võ tôn của Đỗ gia ta, ngươi thật sự quá to gan! Ngươi có biết đắc tội Đỗ gia ta có ý nghĩa như thế nào ở đất nghèo không?” Thấy Lục trưởng lão Đỗ gia bị đánh đến máu thịt be bét, trong đôi mắt đẹp của Đỗ Quyên tràn đầy phẫn nộ, hung hăng nhìn về phía Tần Lãng, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Đỗ Quyên trực tiếp kéo đám người Lôi gia về hiện thực, ai nấy mặt mày ủ dột. Đỗ gia ở đất nghèo là đại gia tộc có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù Tần Lãng là Đan Vương, sức chiến đấu cường đại, nhưng dù sao chỉ là lẻ loi một mình, căn bản không cách nào đối đầu với Đỗ gia đã ăn sâu bén rễ. Một khi Đỗ gia tức giận, dù là Tần Lãng e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết!
“Ngươi cho rằng ta sẽ thả cho các ngươi những người này còn sống rời đi sao? Đỗ gia các ngươi e rằng còn chưa biết ai đã giết các ngươi đâu?” Mặt Tần Lãng không hề có vẻ sợ hãi chút nào, lắc đầu cười, ngừng lại rồi mới tiếp tục nói: “Huống chi, cho dù tin tức các ngươi bị giết truyền về Đỗ gia, Tần Lãng ta cũng không hề sợ hãi chút nào!”
“Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt!” Con ngươi Đỗ Quyên hung hăng co rút lại, phía sau lưng trong nháy mắt dâng lên cảm giác lạnh lẽo, mặt lập tức tái mét!
Tần Lãng không hề mở miệng, mà hai tay đột nhiên vung lên, lập tức ngọn lửa phô thiên cái địa quét sạch mà ra, trực tiếp nuốt chửng mấy trăm người Đỗ gia!
“A a a a a a ——” Vô số tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mấy trăm người Đỗ gia trong nháy mắt bỏ mạng trong biển lửa, chỉ trong mấy giây đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, tiêu tan vô hình. Mấy trăm người Đỗ gia trùng trùng điệp điệp kéo đến, hiện tại chỉ còn lại Đỗ Quyên lẻ loi một mình! Điều làm tim Đỗ Quyên càng thêm đập nhanh chính là Tần Lãng trực tiếp quay đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nàng, rồi chậm rãi giơ bàn tay lên, cũng chỉ thành đao, một kích năng lượng chưởng đao xé rách không khí, gào thét về phía nàng.
“Hừ! Dám cả gan đồ sát người của Đỗ gia ta, mối thù này sớm muộn sẽ có ngày ta sẽ khiến ngươi trả lại gấp trăm lần!” Đỗ Quyên quát lên một tiếng, bàn tay ngọc khẽ đảo trực tiếp lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên đá màu xanh, trong nháy mắt thanh quang phóng đại, bao phủ bóng hình của Đỗ Quyên trong đó, sau một khắc biến mất tại chỗ không thấy, chưởng đao năng lượng của Tần Lãng trực tiếp chém vào không khí hư vô, rồi dần dần tiêu tán.
“Vậy mà để nàng trốn mất!” Trên mặt Tần Lãng tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hắn ngay cả ba võ tôn của Đỗ gia đều chém giết, vạn lần không ngờ được thực lực không mạnh như Đỗ Quyên lại mang theo thủ đoạn chạy trốn, tốc độ quá nhanh, khí tức ẩn nấp đến nỗi Thiên Nhãn Thánh Hồn của hắn đều không phát hiện ra hành tung chạy trốn của Đỗ Quyên, càng không thể ngăn cản.
“Đại trưởng lão, ông có biết viên đá màu xanh mà Đỗ Quyên vừa dùng để trốn là vật gì không?” Tần Lãng quay đầu nhìn về phía đại trưởng lão Lôi gia, nhíu mày nói. Hắn thấy Đỗ Quyên tế ra viên đá màu xanh liền trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, rõ ràng vấn đề nằm ở viên đá màu xanh đó.
“Đó là Thanh Phong thạch, là sản vật đặc trưng ở trung tâm đất nghèo, cực kỳ khan hiếm, có thể giúp võ giả thuấn di hơn vạn dặm, do sản lượng cực thấp, cùng với hiệu quả nghịch thiên, vì vậy Thanh Phong thạch có thể nói là có tiền cũng không mua được, chỉ có nhân vật trọng yếu của những gia tộc nhất lưu đếm được trên đầu ngón tay mới có được.” Đại trưởng lão Lôi gia mở miệng giải thích với Tần Lãng.
“À, ra là vậy. Thảo nào Đỗ Quyên lại đột nhiên biến mất khỏi mắt ta không thấy.” Tần Lãng giật mình gật gật đầu.
“Tần Lãng, đa tạ ngươi liên tiếp hai lần ơn cứu mạng của ta, trước đây là ta hiểu lầm ngươi, mong ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho, không chấp nhặt với ta.” Lôi Quyên đi đến trước mặt Tần Lãng, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng, cúi đầu chín mươi độ, vô cùng thành khẩn xin lỗi Tần Lãng.
“Rốt cuộc tin người đã cứu ngươi trước đây là ta rồi?” Mặt Tần Lãng lộ ra nụ cười như không cười, nhìn về phía Lôi Quyên.
“Ừm…” Mặt Lôi Quyên xinh đẹp xấu hổ lại bỏng rát, đầu tựa vào ngực, nhỏ như tiếng muỗi kêu gật đầu, nói: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, sau này ta Lôi Quyên dù phải làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi!”
“Làm trâu làm ngựa thì thôi đi, vừa rồi ôm ngươi cảm giác không tệ, ta thấy ngươi bằng làm vợ ta có khi còn tốt hơn đấy.” Trên mặt nở nụ cười, Tần Lãng ánh mắt nhìn vào vai thơm mà trước đó Lôi Quyên bị hắn ôm chặt, cố tình trêu chọc.
Nghe Tần Lãng nói vậy, nhớ đến lời nàng đã nói lúc ngưỡng mộ võ hồn cường giả trước đây, Lôi Quyên càng thêm đỏ bừng mấy phần, mặt vô cùng nóng hổi.
“Tần Đan Vương, nếu ngài đã có ý với tiểu thư, vậy lão hủ xin tự tiện chủ trương, thay tộc trưởng gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này!” Chưa đợi Lôi Quyên trả lời, đại trưởng lão Lôi gia đã sớm không nhịn được, một lời đáp ứng! Tần Lãng tuổi còn trẻ đã có thể tùy tiện đánh giết võ tôn, hơn nữa còn là một Đan Vương, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng, có thể tìm cho Lôi gia một người con rể ưu tú như vậy, đúng là chuyện tốt trên trời rơi xuống, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận