Thần Hồn Đan Đế

Chương 1305: Không có xuất khẩu

"Xem ra ngươi vừa mới tiến vào Vô tận Kiếm Vực! Không biết hiện tại Thanh Sơn kiếm phái của ta thế nào? Chưởng môn Thanh Sơn có thoát khỏi khốn cảnh không? Còn tên cẩu tặc Thanh Chi Trần kia có bị chưởng môn Thanh Sơn trừng trị chưa?" Chu Bân lộ vẻ mong chờ trên mặt, nhìn Tần Lãng.
"E là phải khiến ngươi thất vọng rồi, ta chính là bị Thanh Chi Trần nhốt vào cái Vô tận Kiếm Vực này." Tần Lãng bất đắc dĩ nhún vai, lên tiếng đáp lời.
"Cái gì! Tên cẩu tặc Thanh Chi Trần kia vậy mà còn chưa chết! Thật sự là trời không có mắt! Người tốt thì không sống lâu mà kẻ gây họa lại sống nghìn năm!" Chu Bân oán giận đầy mặt, tức giận đến nghiến răng ken két.
"Ngươi có biết lối ra của Vô tận Kiếm Vực không?" Đợi Chu Bân cảm xúc hơi ổn định lại, Tần Lãng mới lên tiếng hỏi. Chu Bân và những người khác đã bị vây ở Vô tận Kiếm Vực này mấy chục vạn năm, dù bọn họ may mắn còn sống sót thế nào đi nữa, Tần Lãng tuyệt đối không cho phép sự tham sống sợ chết như vậy tiếp diễn, hắn nhất định phải tìm cách ra ngoài, tăng tu vi, tiêu diệt Thanh Chi Trần, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tiền bối Thanh Sơn!
"Vô tận Kiếm Vực không có lối ra, phàm là đã vào Vô tận Kiếm Vực, cả đời này đừng hòng rời khỏi!" Chu Bân lắc đầu, thẳng thừng dội một gáo nước lạnh vào Tần Lãng.
"Không có lối ra? Sao có thể!" Con ngươi của Tần Lãng co rút lại, kinh hãi nói.
"Thật không có! Nếu không thì sao chúng ta có thể ở đây sống lay lắt mấy chục vạn năm mà không rời đi?" Thấy Tần Lãng không tin, Chu Bân cười khổ lắc đầu nói.
Tần Lãng nhíu mày. Vạn vật có âm có dương, có chính có phản, hắn tin chỉ cần có lối vào Vô tận Kiếm Vực, chắc chắn sẽ có lối ra! Có lẽ Chu Bân và những người khác không tìm thấy lối ra của Vô tận Kiếm Vực nên mới nói vậy.
Không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này với Chu Bân, Tần Lãng mở miệng hỏi: "Trong mấy trăm ngàn năm qua, làm thế nào các ngươi vẫn sống sót dưới sự bao phủ của kiếm ý trong Vô tận Kiếm Vực? Sao ngươi lại lưu lạc đến đây? Còn những người khác của Thanh Sơn kiếm phái bị Thanh Chi Trần nhốt vào Vô tận Kiếm Vực thì sao?"
Nhất thời không có cách nào rời khỏi Vô tận Kiếm Vực, Tần Lãng trước hết tìm cách sinh tồn ở đây, sau đó sẽ từ từ tính kế cách rời khỏi nơi này.
"Ngài dường như không bị gì ở đây?" Không trả lời câu hỏi của Tần Lãng, Chu Bân thình lình buột ra một câu, thấy Tần Lãng lộ vẻ nghi hoặc, vội vàng mở miệng giải thích: "Ngài chắc chắn là Võ Đế chí tôn cường giả rồi? Cho nên mới có thể từ nơi hiểm trở vô cùng đó một đường tiến vào đây, mà bây giờ trông vẫn không bị gì! Ta không giống ngài, bây giờ ta chỉ có tu vi Võ Đế ngũ trọng, kiếm ý nơi này quá mạnh, dù có thần tịch đan ngài cho khôi phục, thần trí của ta tiêu hao quá kinh khủng, mà nhục thể cũng có chút không chịu được, chúng ta có thể vừa đi về nơi kiếm ý yếu, vừa trả lời câu hỏi của ngài được không?" Chu Bân mong chờ nhìn Tần Lãng.
"Được." Tần Lãng khẽ gật đầu, cũng không vạch trần tu vi của hắn, lật tay lần nữa lấy ra một viên thần tịch đan: "Nhưng ta khuyên ngươi thành thật một chút, đừng giở trò gì, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta có thể cho ngươi thêm một viên thần tịch đan, nếu không thì, ta có thể cứu ngươi một mạng, cũng có thể lấy mạng ngươi!"
Nhìn thấy Tần Lãng tiện tay lại lấy ra một viên thần tịch đan, đôi mắt Chu Bân gần như lồi cả ra! Ở Vô tận Kiếm Vực nơi kiếm ý tàn phá bừa bãi, thức hải võ giả bị thương, đối với bọn họ quý giá nhất là linh đan khôi phục thần thức, hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu năm chưa từng thấy linh đan khôi phục thần thức, không ngờ Tần Lãng lại coi như hạt đậu bình thường, trước đó cứu hắn đã dùng một viên thần tịch đan, bây giờ lại tiện tay lấy ra một viên nữa! Trong đáy mắt thoáng hiện một tia tham lam, Chu Bân vội vàng kìm nén ý nghĩ không thực tế trong lòng.
Đúng như Tần Lãng nói, hắn dám can đảm lấy thần tịch đan ra trước mặt hắn thì có tuyệt đối tự tin và chắc chắn, nếu hắn dám có bất kỳ ý đồ xấu nào, chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
"Ngài không biết đấy thôi, ở Vô tận Kiếm Vực với kiếm ý khủng khiếp, có một loại tiên thảo cực kỳ thần kỳ ra đời, chúng ta gọi là kiếm hồn cỏ, nó có chút hồn lực, sau khi dùng có thể giúp võ giả chữa trị thần thức, chúng ta có thể sống lay lắt ở Vô tận Kiếm Vực là nhờ kiếm hồn cỏ đấy!"
"Thì ra ở đây còn có tiên thảo khôi phục hồn lực!" Mắt Tần Lãng sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Nhưng mấy năm trở lại đây, kiếm hồn cỏ ở bên ngoài Vô tận Kiếm Vực ngày càng ít đi, chúng ta không thể không xâm nhập vào sâu hơn trong Vô tận Kiếm Vực nơi có kiếm ý mạnh để thu thập, hơn nữa không hiểu vì sao kiếm ý Vô tận Kiếm Vực càng ngày càng mạnh, nơi chúng ta có thể thu thập kiếm hồn cỏ ngày càng hẹp, cho nên chúng ta thường xuyên sẽ xung đột với một băng nhóm võ giả khác trong Vô tận Kiếm Vực."
"Ta lúc trước chính là mệt mỏi đào mạng khi xung đột, nên mới lạc vào khe núi kiếm ý cường đại, suýt nữa thì mất mạng, nếu không nhờ ngài tình cờ đi ngang qua, có lẽ ta đã chết không toàn thây rồi." Chu Bân mở miệng giải thích vấn đề với Tần Lãng.
"Một băng nhóm võ giả khác? Ý ngươi là võ giả trong Vô tận Kiếm Vực chia thành hai phe?" Tần Lãng nhíu mày, hỏi.
"Đúng vậy. Một nhóm chính là chúng ta, người của Thanh Sơn kiếm phái bị Thanh Chi Trần hãm hại đưa vào Vô tận Kiếm Vực lúc trước, nhóm còn lại chính là tù phạm bị giam giữ trong Vô tận Kiếm Vực!" Chu Bân gật đầu.
Tần Lãng có chút kinh ngạc. Những tù phạm bị giam giữ kia vốn là địch nhân của Thanh Sơn kiếm phái, lúc này tự nhiên tập hợp lại với nhau để đối phó người của Thanh Sơn kiếm phái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận