Thần Hồn Đan Đế

Chương 2632: hợp nhãn duyên người

Chương 2632: Người hợp nhãn duyên
A Mộc Chân không ngờ Vân Hạch lại nhanh chóng thoát khỏi đòn tấn công của hắn. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Vân Hạch từ ban đầu chăm chú đã pha thêm một tầng kính nể.
Thảo nào tiểu tử này dám nhận lời thách đấu với hắn, thực lực này rõ ràng tương đương, thậm chí có thể còn cao hơn.
Kết luận được điều này, A Mộc Chân không dám chủ quan nữa, nhìn Vân Hạch với ánh mắt hết sức chăm chú.
“Tới lượt ta!”
Vân Hạch nhe răng cười với A Mộc Chân, lộ ra hàm răng trắng bóng. Cậu cười với A Mộc Chân rồi nhanh chóng chạy.
Lúc mọi người trên đài dưới đài còn đang nghi ngờ Vân Hạch sẽ làm gì, thì thấy Vân Hạch lộn một vòng tại chỗ, thừa lúc A Mộc Chân chưa kịp phản ứng, hai tay nắm thành hình vuốt chim ưng, thẳng tay bắt vào yết hầu của A Mộc Chân.
“Chết tiệt, lòng dạ tiểu tử này cũng khá thâm độc đấy!”
A Mộc Chân thầm cười nhưng không dám khinh thường, lập tức vung Thất Tinh Roi quấn lấy người Vân Hạch.
Vân Hạch cảm nhận được kình phong phía sau, lập tức nhảy lên giữa không trung, lại dễ dàng tránh được đòn tấn công của Thất Tinh Roi của A Mộc Chân.
Vài động tác đơn giản lại khiến A Mộc Chân kinh hãi.
Bởi vì khác với những đối thủ khác, hắn có thể nhận ra Vân Hạch né tránh, phòng thủ và tấn công đều hoàn toàn bằng bản năng.
Người khác đều phải khổ luyện mấy chục năm mới có được năng lực phản ứng nhanh nhẹn cùng năng lực tấn công như vậy, nhưng Vân Hạch lại có sẵn từ lúc sinh ra.
Hơn nữa, qua vài chiêu ngắn ngủi, A Mộc Chân có thể nhận ra linh lực của Vân Hạch cũng không tầm thường. Còn hùng hậu đến mức nào thì A Mộc Chân lại không thể dò xét ra được, điều này khiến hắn cảm thấy rất nản chí.
Sau khi nhận ra điều này, A Mộc Chân bắt đầu rối loạn, đến mức những động tác tiếp theo đều hỗn loạn, chưa đến ba hiệp đã thua.
“Vân huynh đệ, ta thua!”
Khi chưởng phong của Vân Hạch sắp đánh trúng mình, A Mộc Chân cảm nhận được khí tức trong cơ thể hỗn loạn.
Cứ tiếp tục thế này, linh lực trong cơ thể hắn sớm muộn gì cũng cạn kiệt, còn thân thể hắn cũng sẽ gặp vấn đề.
Đã cùng đường thế này, còn không bằng thoải mái nhận thua.
A Mộc Chân chắp tay, thành tâm nhận thua với Vân Hạch.
Thấy đối phương nhận thua, Vân Hạch cũng không ra thêm chiêu nào nữa, mà thu chiêu lại, đáp lễ với A Mộc Chân.
“Mỗi người đều có sở trường riêng, ta may mắn thắng được một trận, xin thứ lỗi!”
Thắng bại đã phân định, trời còn chưa đến hoàng hôn, nhưng Ba Đồ Lỗ lại không còn tâm trạng tiếp tục hội luận võ nữa.
Màn trình diễn của Vân Hạch đã đủ khiến hắn lo lắng, màn này càng khiến hắn khiếp sợ.
Vì vậy, Ba Đồ Lỗ sớm tuyên bố hội luận võ hôm nay đến đây là kết thúc.
Xem lâu như vậy, mọi người cũng hơi mệt.
Thấy hội luận võ hôm nay đã kết thúc, đám đông cũng lần lượt giải tán.
“Đi thôi, Vân Hạch, chúng ta về.”
Hôm nay may mắn không có chuyện gì ngoài ý muốn, Tần Lãng hai hôm nay cũng đã mệt mỏi vì bôn ba, lúc này vẫy tay gọi Vân Hạch.
Nhưng Vân Hạch lại do dự không muốn đi.
Vân Hạch trải qua cuộc so tài này với A Mộc Chân, cảm thấy rất hợp ý với đối phương, liền muốn giữ A Mộc Chân lại, nhưng lại không biết mở lời như thế nào, nên mới do dự.
Thấy Vân Hạch như vậy, Tần Lãng rất hoang mang, liền tiến lên hỏi Vân Hạch cho ra lẽ.
Lần đầu tiên trong đời, Vân Hạch nói chuyện hơi ấp úng.
Tuy Tần Lãng rất hiểu tâm tư của Vân Hạch, nhưng lần này Tần Lãng cũng tốn không ít sức lực mới hiểu được ý đồ của Vân Hạch.
“Ý ngươi là, ngươi muốn giữ lại tên to con đen hôi đó?”
Vừa rồi Tần Lãng cứ nghĩ đến chuyện khác, căn bản không chú ý đến bên này, nên nhất thời không nhớ ra tên của A Mộc Chân.
Thấy Tần Lãng không biết tên đối phương, Vân Hạch bất mãn liếc Tần Lãng rồi nói: “Người ta không gọi là to con đen hôi, mà là A Mộc Chân.”
Vân Hạch dỗi, nói xong câu này liền nhìn chằm chằm Tần Lãng không nói gì.
Thấy Vân Hạch như vậy, Tần Lãng nào dám không đồng ý.
Không phải chỉ là một gã to con sao? Hắn làm được.
Nếu không thì Vân Hạch sẽ buồn, lần này lại giận dỗi thì không biết đến bao giờ mới dỗ được.
“Được rồi được rồi, Vân Hạch, đại ca hỏi thử xem, nếu người ta không muốn thì ngươi cũng đừng ép buộc. Dù sao mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình, không cần ép buộc bất kỳ ai hay điều gì.”
Tần Lãng nói xong liền tiến lên chặn đường A Mộc Chân.
“Vị tráng sĩ này, xin dừng bước, mượn đường một chút.”
Nhiều người phức tạp, Tần Lãng cũng không muốn phơi bày bất cứ chuyện gì ra ánh sáng, như vậy dù sau này thất bại cũng không đến nỗi quá hối hận.
A Mộc Chân thua trận này, dù đã cố gắng tìm cách bào chữa cho thất bại của mình, nhưng cảm giác thất bại vẫn đeo bám.
Đối với người đã tham gia hàng trăm trận tỷ thí như hắn, thua cuộc không phải là chuyện tốt.
Vì vậy, nghe thấy Tần Lãng gọi mình, A Mộc Chân thậm chí còn không phản ứng, vẫn duy trì tốc độ ban đầu chậm rãi bước về phía trước.
Thấy đối phương phớt lờ mình, Tần Lãng lập tức nổi giận.
“Sao? Không mời được ngươi sao?”
Nghe thấy giọng nói rõ ràng tức giận của đối phương, A Mộc Chân mới dừng lại, nghiêng người đợi Tần Lãng.
“Có chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi, ta không có nhiều thời gian.”
Ở địa bàn của người khác, chút thể diện này vẫn phải cho, dù A Mộc Chân cũng không thực sự muốn biết.
Tần Lãng nhìn thái độ của A Mộc Chân liền biết đối phương là người thẳng tính, lúc này cũng không nói thêm gì, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Chỗ ta đang thiếu người, ngươi có muốn đi làm không?”
A Mộc Chân cũng đã từng nghe đến tên tuổi của Thánh tử, nghe Tần Lãng nói vậy, hắn nghi ngờ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tần Lãng.
Ai thiếu người hắn cũng tin, chỉ có Tần Lãng thiếu người hắn không tin.
Thấy vẻ khó hiểu trong mắt A Mộc Chân, Tần Lãng không muốn nói nhiều.
“Vân Hạch nhà ta thích tính cách của ngươi, nó khó khăn lắm mới gặp được người hợp ý, vì vậy ta mới đến hỏi ngươi. Nếu ngươi muốn thì có thể đi theo ta về, nếu không muốn thì ngươi có thể tự mình rời đi.”
Tần Lãng nói rất rõ ràng, A Mộc Chân cũng nghe rõ.
“Phải đi bao lâu?”
A Mộc Chân hiện giờ trong nhà còn mẹ già và các em cần nuôi, gánh nặng trên vai rất lớn, không phải muốn đi là đi được.
Hỏi câu này cũng là sự thỏa hiệp lớn nhất mà hắn có thể làm.
Tần Lãng ngẩng đầu nhìn A Mộc Chân, nhìn thấy sự do dự, không cam lòng trong đáy mắt hắn, một lúc sau mới nói: “Điều này tùy ngươi. Nếu ngươi muốn thì ở lại lâu hơn một chút, không muốn thì xin cứ tự nhiên.”
Thấy Tần Lãng nói vậy, A Mộc Chân cũng quyết định đi theo Tần Lãng một chuyến.
Hắn đang rất cần tiền, nếu Tần Lãng có thể trả cho hắn thù lao tương xứng, đi một chuyến cũng không sao.
“Được, ta đi theo ngươi. Nhưng mà, phải cho ta thù lao tương xứng, ta cần.”
A Mộc Chân nghiêm túc gật đầu, đưa ra yêu cầu của mình với Tần Lãng.
Nghe vậy, Tần Lãng cười nói: “Được, vậy phiền ngươi đi cùng ta về.”
Tần Lãng nói xong với A Mộc Chân liền dẫn Vân Hạch và A Mộc Chân cùng rời đi.
Lúc này, người trong sân đã giải tán gần hết, nên cũng không ai chú ý đến chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận