Thần Hồn Đan Đế

Chương 2163: Người ta còn muốn

Chương 2163: Người ta còn muốn
Trần Như Tâm tin tưởng cường giả như Tần Lãng, nếu đã đáp ứng giúp nàng tìm kiếm Tiểu Bạch, đương nhiên sẽ không nuốt lời, cho nên cũng không sốt ruột tiếp tục tìm kiếm Tiểu Bạch lúc này. Quan trọng hơn là giờ phút này không có Tần Lãng đi cùng, nàng căn bản không có khả năng xâm nhập đầm lầy tử vong.
Rất nhanh, Tần Lãng mang theo Cảnh Đại Tráng cùng mười mấy người liền quay trở về ngôi làng nhỏ dưới chân núi.
Lúc này, Lý Đại Nương và Tiểu Hoa đang đứng ở đầu làng mong ngóng, nhìn thấy nhóm người Tần Lãng, Tiểu Hoa lập tức nhảy lên cao ba thước: “Bà Lý ơi, mau nhìn, là anh Tần Lãng, còn có cha cháu và mọi người! Cháu đã nói rồi, anh Tần Lãng nhất định sẽ tìm được cha cháu mà!”
Nói xong, không đợi Lý Đại Nương trả lời, Tiểu Hoa đã như một chú thỏ trắng chạy nhảy về phía Cảnh Đại Tráng. Ông ta lập tức bế cô bé lên vai, khuôn mặt râu ria xồm xoàm đầy vẻ yêu chiều.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi!” Lý Đại Nương luôn lo lắng giờ đây mặt mày rạng rỡ gật đầu, nhưng hai mắt đã sớm đẫm lệ. Những năm qua bà đã chứng kiến quá nhiều người trong làng lên núi rồi không thể trở về.
Nhưng không còn cách nào khác, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, vì sinh tồn, vì cha mẹ, vợ con, biết rõ trong núi nguy hiểm trùng trùng, họ vẫn phải bất chấp mà đi vào.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Tần Lãng đã vào làng.
Lý Đại Nương vui mừng chào hỏi mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào Trần Như Tâm đang nhắm mắt đi theo bên cạnh Tần Lãng, bà lập tức sững sờ.
Chiếc váy xanh làm nổi bật khí chất linh động kỳ ảo của Trần Như Tâm, cộng thêm thanh trường kiếm sau lưng, Lý Đại Nương tự nhiên nhận ra nàng là một võ giả chân chính, hơn nữa dường như tu vi cũng không hề yếu.
“Chắc hẳn nhờ cô nương ra tay giúp đỡ nên nhóm Cảnh Đại Tráng mới có thể bình an trở về, thực sự rất cảm ơn!” Trong mắt Lý Đại Nương, Tần Lãng chỉ là người bình thường, cho nên chắc chắn công lao cứu người thuộc về Trần Như Tâm.
Nghe Lý Đại Nương nói vậy, khuôn mặt Trần Như Tâm lập tức đỏ bừng, đầy vẻ hổ thẹn. Có siêu cấp cường giả như Tần Lãng ở đây, làm sao có thể cần đến nàng, một Vũ Linh nhỏ bé ra tay chứ.
Định mở miệng giải thích, nhưng lại nhớ tới lời Tần Lãng dặn dò, rằng mình là người thường, không muốn bại lộ thân phận, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, Trần Như Tâm chỉ biết cười gượng.
Tần Lãng từ biệt Lý Đại Nương và nhóm Cảnh Đại Tráng, quay về tiểu viện của mình. Trần Như Tâm cũng đi theo hắn vào cổng.
Nhìn sơ qua, tiểu viện này cũng bình thường như bao tiểu viện khác trong làng, không có gì đặc biệt.
Nhưng khi Tần Lãng mở cửa, trong mắt Trần Như Tâm như thể một cánh cửa đến thế giới mới vừa được mở ra, tiểu viện bình thường bỗng tỏa ra thần quang vô tận, thần vận bao phủ khắp nơi, từng hạt bụi, từng ngọn cỏ, từng viên ngói, tất cả đều toát ra khí tức thần bí và mạnh mẽ!
Còn những con gà vịt cá được nuôi trong sân, trong mắt Trần Như Tâm lại tỏa ra từng luồng khí tức thánh khiết của linh thú, cảnh giới thậm chí còn cao hơn nàng rất nhiều!
Trần Như Tâm ngay lập tức nhận ra trước đó mình đã đánh giá thấp cảnh giới của Tần Lãng, có thể nuôi dưỡng những linh thú mạnh mẽ như vậy, Tần Lãng e là còn mạnh hơn cả cường giả Võ Tông!
Mà cảnh giới Võ Tông đã là đỉnh cao nhất ở Khương Quốc, tu vi của Tần Lãng chắc chắn còn khủng khiếp hơn!
Đối mặt với tiểu viện trước mắt, Trần Như Tâm dừng chân không tiến, không dám bước thêm một bước nào!
Không phải nàng không muốn vào, mà là tiểu viện được Tần Lãng quản lý lúc này như thể có một nguồn sức mạnh vô cùng kinh khủng, nguồn sức mạnh đó giống như trận pháp, lại như thiên địa pháp tắc, vô cùng đáng sợ!
Đối mặt với đầm lầy tử vong, nàng còn có dũng khí đánh cược bước vào!
Đối mặt với tiểu viện của Tần Lãng, nàng không hề có ý nghĩ tùy tiện xâm nhập!
“Đừng đứng đó nữa, đường núi xa xôi vất vả, vào uống chén nước đi.” Tần Lãng thấy Trần Như Tâm cứ ngây người ở cửa, liền lên tiếng gọi, đồng thời thầm nghĩ những võ giả này cũng rất lễ phép, đối mặt với nhà của người bình thường như mình, không có sự cho phép của chủ nhân sẽ không tùy tiện vào.
Theo lời Tần Lãng, Trần Như Tâm lập tức thấy thải hà trong sân lưu chuyển, những khí tức khủng bố khiến nàng kiêng dè lúc nãy bỗng chốc biến mất, toàn bộ tiểu viện trở nên ảm đạm, hóa thành một tiểu viện bình thường.
“Đa tạ!” Trần Như Tâm cảm kích gật đầu, bước vào tiểu viện ngồi xuống băng ghế đá đối diện Tần Lãng, đưa tay ngọc trắng nõn thon dài nhận lấy chén nước Tần Lãng đưa.
Lặn lội đường xa đến đầm lầy tử vong, nàng quả thực có chút khát.
Mở miệng anh đào nhỏ, vô cùng thục nữ nhấp một ngụm nước nhỏ, là Thánh Nữ thiếu tộc trưởng của Phi Kiếm Tông, nàng luôn rất chú trọng hình tượng của mình, huống chi trước mặt cường giả tuyệt thế như Tần Lãng, càng muốn giữ khí chất đoan trang, không thể mất phong độ.
Vị ngọt thanh mát vừa vào miệng, Trần Như Tâm lập tức trợn tròn đôi mắt đẹp!
Nàng nhận ra ngay lúc đó, bình cảnh Vũ Linh nhất trọng đỉnh phong đã mắc kẹt hơn một tháng bỗng chốc biến mất, tu vi lập tức đột phá lên Vũ Linh nhị trọng!
“Đây là nước gì, sao lại thần kỳ thế này?” Trần Như Tâm không thể nào bình tĩnh! Chỉ một ngụm đã giúp nàng phá giải bình cảnh mà mấy chục lần trước đó đều không thể vượt qua! Thật quá thần kỳ!
“Ùm!” Nhìn chằm chằm chén nước bình thường, thậm chí có chút cũ kỹ trong tay, Trần Như Tâm bỗng dưng nốc một ngụm lớn.
“Ong!” Ngay sau đó, toàn thân Trần Như Tâm run lên, gương mặt xinh đẹp ửng hồng!
Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, một cảm giác kỳ diệu khó tả lóe lên trong đầu nàng, khí tức toàn thân bỗng nhiên tăng vọt, tu vi từ Vũ Linh nhị trọng đột phá lên Vũ Linh tam trọng!
Một ngụm lớn lại tăng lên một trọng tu vi! Trần Như Tâm hoàn toàn không thể bình tĩnh!
“Ùm!” “Ùm!” “Ùm!” “…”
Trần Như Tâm ngẩng cao cái cổ trắng nõn thon dài, như người bị đói khát giữa sa mạc gặp được nguồn nước, tu ừng ực chén nước vào miệng.
Hình tượng Thánh Nữ?
Khí chất đoan trang?
Phong độ ấn tượng?
Những thứ vừa nãy còn cố gắng giữ gìn, xây dựng hình tượng, giờ phút này đều bị Trần Như Tâm vứt ra sau đầu!
Nàng biết, đây là cơ duyên mà tiền bối ban cho nàng!
Nhất định phải nắm chắc!
Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Trần Như Tâm đã uống cạn chén nước!
Mà tu vi của nàng cũng liên tục đột phá!
Vũ Linh tứ trọng!
Vũ Linh ngũ trọng!
Vũ Linh lục trọng!
Vũ Linh thất trọng!
Vũ Linh bát trọng!
Vũ Linh cửu trọng!
Tu vi đạt đến đỉnh phong Vũ Linh cửu trọng thì cuối cùng cũng dừng lại!
Bởi vì lúc này chén nước đã cạn sạch!
Trần Như Tâm le lưỡi liếm nước còn đọng trên khóe miệng, cúi nhìn chén nước trống không, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Lãng với vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn: “Cái kia, tiền bối, còn nước nữa không, người ta còn muốn…”
“Khát đến mức này sao? Phi Kiếm Tông nghèo quá nhỉ, đường đường thiếu tông chủ mà lại thiếu nước uống? Thật đáng thương.” Nhìn Trần Như Tâm với ánh mắt như sói đói, Tần Lãng lắc đầu im lặng.
Xem ra làm võ giả cũng chẳng có gì đặc biệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận