Thần Hồn Đan Đế

Chương 2170: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục

Quốc chủ băng hà!
Ngay khi đám binh sĩ mặc áo giáp đen nghịt đang ra sức gào thét thì từng người như bị bóp nghẹt cổ họng, tiếng la hét ầm ĩ đinh tai nhức óc cũng im bặt ngay lập tức! Toàn bộ khung cảnh trong nháy mắt tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy! Vừa mới bị đánh cho sưng mặt lảo đảo tỉnh lại, tướng quân râu quai nón Quế Tam càng là khó tin dụi mắt, mắt càng mở càng lớn! Đường đường là đệ nhất cường giả Khương Quốc, quốc chủ với tu vi Võ Tông đỉnh phong thậm chí còn chưa chạm đến vạt áo của địch nhân đã bị oanh sát! Không! Đâu chỉ là không chạm góc áo? Khoảng cách với đối thủ còn ít nhất ba mét đã bị oanh thành cặn bã! Cái tên dã nhân này không phải đồ bỏ đi, rõ ràng là một siêu cấp vô địch tồn tại đáng sợ!
“Sao có thể ở cái Khương Quốc nhỏ bé của ta lại xuất hiện một tồn tại cường đại như thế? Ta nhất định phải bẩm báo chuyện này cho Nhị Thánh!” Quế Tam vội vàng lộn nhào, nhanh chóng thoát đi. Còn đám binh sĩ áo giáp đen nghịt cũng hoàn hồn, từng người vứt bỏ vũ khí, tứ tán bỏ chạy! Ngay cả cường giả Võ Tông như quốc chủ còn bị miểu sát thì bọn chúng không mau chóng trốn đi chẳng lẽ ở lại chịu chết sao? Không đến một phút, đám binh sĩ áo giáp đen nghịt đã đi sạch sẽ, chỉ còn lại đầy đất ngổn ngang những trường mâu và áo giáp! Khung cảnh hoang tàn đến cùng cực! Lúc quốc chủ Khương Quốc đến thì có bao nhiêu hung hăng càn quấy, thì hiện tại cảnh tượng lại càng thê lương bấy nhiêu!
“Tiền bối đúng là lợi hại!” Trần Như Tâm chớp đôi mi dài, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, vô cùng ngưỡng mộ nhìn về phía Tần Lãng. Quốc chủ Khương Quốc trong mắt nàng chính là một bá chủ, tồn tại cao cao tại thượng, nhưng bá chủ như vậy lại bị tiền bối oanh sát khi còn cách xa ba mét! Quá bá đạo! Và điều khiến Trần Như Tâm cảm động hơn cả là tiền bối thực sự vì nàng mà ra tay! Xông pha tức giận vì giai nhân! Bề ngoài tiền bối có vẻ liên tục từ chối, nhưng thực tế đã sớm chấp nhận nàng rồi! Nếu không thì sao một kẻ có tu vi tầm thường như nàng lại đáng để tiền bối một lần rồi lại hai lần ra tay tương trợ?
“A? Sao người ta đột nhiên lại nổ tung rồi?” Tần Lãng ngạc nhiên thu nắm đấm về, cúi đầu nghiêng qua nghiêng lại nhìn nó, trong mắt thoáng vẻ hưng phấn. Lẽ nào mình lợi hại đến thế, một quyền có thể đánh tan xác quốc chủ Khương Quốc sao? Nhưng rất nhanh Tần Lãng lắc đầu: “Không đúng, vừa nãy một quyền của ta cách quốc chủ Khương Quốc ít nhất còn ba mét, thậm chí còn chưa chạm đến người đối phương thì hắn đã nổ tung rồi, làm sao có thể là ta giết hắn được?” Chắc chắn là có một siêu cấp tồn tại cường đại nào đó ẩn mình ở gần đây! Và tồn tại cường đại đó vừa hay cũng ghét bỏ tên quốc chủ Khương Quốc này, nên đã tiện tay oanh sát hắn! Nhất định là như vậy! Cao nhân đều là những người không phô trương không lộ liễu, thần long thấy đầu không thấy đuôi! Cho dù có oanh sát quốc chủ Khương Quốc thì cũng sẽ không tùy tiện lộ mặt! Nhưng rất nhanh Tần Lãng liền cau mày. Tuy hắn tự nhận không phải là mình đánh chết quốc chủ Khương Quốc, nhưng đông đảo tướng lĩnh cùng binh sĩ đang chạy trốn có thể sẽ không nghĩ như vậy. Bọn họ nhìn thấy chính là mình một quyền oanh sát quốc chủ Khương Quốc! Mình mang tiếng oan thì không sao, nhưng dân làng nhỏ bé ở đây đều vô tội, nếu như họ bị hoàng thất Khương Quốc trút giận thì chắc chắn sẽ gặp họa! Dân làng thuần phác đều là những người bình thường, họ đã cứu mình một mạng từ trên núi, mình tuyệt đối không thể liên lụy đến bọn họ được!
“Xem ra mình cần phải rời khỏi đây, chỉ cần mình rời đi, hoàng thất Khương Quốc sẽ chỉ lo truy sát mình, sẽ không bận tâm đến dân làng nơi này, để bọn họ tránh được một kiếp!” Tần Lãng nhanh chóng hạ quyết tâm, vội vàng quay người trở về tiểu viện, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chỉ có hắn rời đi, đồng thời cố ý lộ ra tung tích bỏ đi thì mới có thể đảm bảo sự an toàn cho dân làng nơi đây.
Thấy Tần Lãng thần sắc hốt hoảng trước khi khởi hành đã quay trở về tiểu viện, Trần Như Tâm vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn theo sát phía sau hắn: “Tiền bối, ngài đang làm gì vậy?” Thấy Tần Lãng bắt đầu thu dọn đồ đạc, vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Như Tâm càng trở nên đậm nét. Sau đó cô nghĩ ra điều gì, lộ vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Tiền bối chắc chắn muốn ẩn cư tĩnh tu ở đây, hiện tại nơi tu luyện của ngài bị quấy rầy, bại lộ rồi thì chắc chắn không thể an tĩnh ẩn cư được nữa, cho nên muốn chuyển sang nơi khác để thanh tu!” Nghĩ đến đây, Trần Như Tâm cẩn thận mở miệng nói: “Tiền bối, có phải ngài muốn rời đi không?” Tần Lãng chỉ chỉ vào cái bao quần áo cực lớn đang được mình gói ghém, đã rõ như vậy còn phải hỏi sao? Nhìn thấy hành động của Tần Lãng, Trần Như Tâm lập tức mừng rỡ: “Tiền bối, nếu ngài không chê thì có thể đến Phi Kiếm Tông ở tạm một hai ngày. Phi Kiếm Tông tuy không lớn, nhưng cảnh sắc vẫn rất thanh u, hẳn là tiền bối sẽ thích.” “Phi Kiếm Tông?” Tần Lãng lập tức mường tượng ra cảnh những thanh kiếm san sát, những võ giả bay qua bay lại ở môn phái cường đại kia, nghĩ đến thôi cũng biết là một nơi tiên cảnh, người bình thường căn bản không có cơ hội đến đó. Nếu là bình thường thì Tần Lãng nhất định sẽ không chút do dự đồng ý với đề nghị của Trần Như Tâm, nhưng hiện tại hắn đang có đại sự, nếu như lúc này đến Phi Kiếm Tông chẳng phải sẽ gây phiền toái cho người ta sao? “Thôi vậy đi. Ta là người thô lỗ ở thôn quê, đã quen tự tại một mình rồi, không đến quý tông quấy rầy đâu!” Tần Lãng từ chối hảo ý của Trần Như Tâm.
Trần Như Tâm có chút thất vọng, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: “Tiền bối, chuyện lần này là do Phi Kiếm Tông gây ra, nên thế nào Phi Kiếm Tông cũng phải bày tỏ chút lòng thành với tiền bối, vì vậy vẫn là xin ngài cho Phi Kiếm Tông một cơ hội để phụ thân ta có thể tự mình cảm tạ tiền bối. Với lại Phi Kiếm Tông ta cũng có không ít những nơi thanh u, tuyệt đối sẽ không ai đến quấy rầy việc thanh tu của ngài đâu.” Trần Như Tâm thấy Tần Lãng có vẻ sợ Phi Kiếm Tông phiền phức, làm quấy rầy đến việc thanh tu của hắn nên mới không muốn đến. Tần Lãng khẽ giật mình: “Chuyện này quả thật Phi Kiếm Tông cũng không thể phủ nhận có liên quan. Nghĩ như vậy, việc mình đến Phi Kiếm Tông cũng không có gì không ổn cả?” “Được, vậy ta đến Phi Kiếm Tông một chuyến!” Tần Lãng gật đầu đồng ý, bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, còn Trần Như Tâm thì mừng rỡ, liên tục giúp Tần Lãng thu dọn, đồng thời trong lòng âm thầm cân nhắc đến việc gặp phụ thân sau thì nên nói thế nào về mối quan hệ đặc thù của cô và tiền bối… Cách Lan Vân Thiên. Tướng quân râu quai nón Quế Tam hai mắt đỏ ngầu, đang vô cùng nóng ruột chờ đợi lo lắng. Vài phút sau, một tiểu ni cô mặc áo xám vội vã bước tới, chắp tay trước ngực nói: “Tướng quân, mời ngài trở về đi, Phật Thánh và Đạo Thánh nhà ta đã dắt tay đi chu du thiên hạ rồi, cụ thể ở nơi nào thì chúng ta cũng không rõ, cho nên sự việc của Khương Quốc các ngươi, vẫn là chờ hai vị thánh trở về rồi tính tiếp đi.” Quế Tam trực tiếp lấy một tay lau nước mắt nước mũi xoa lên ống tay áo rộng thùng thình của Tiểu Ni Cô: “Tiểu sư phụ, quốc chủ Khương Quốc chúng ta thế nhưng là một tín đồ thành kính của Lan Vân Thiên, quốc chủ không những cả ngày ăn chay niệm Phật mà cả nước còn thờ phụng Phật Đạo hai giáo, đóng góp không ít nguyện lực tinh thuần cho Lan Vân Thiên.” “Hiện tại quốc chủ đã chết thảm, nếu Lan Vân Thiên để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì e rằng sẽ khiến không ít người cảm thấy thất vọng. Lòng người mà đã tan rã thì nguyện lực cũng sẽ khó mà góp nhặt.” Tiểu Ni Cô vẻ mặt ưu sầu: “Chuyện này…” Cô mỗi ngày chỉ biết ngồi tụng kinh, làm sao có kinh nghiệm trước sự quỷ quyệt của Quế Tam thổi gió bên tai, vài ba câu đã khiến cô trong lòng xoắn xuýt nổi sóng. “Phật nói, ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục!” “Hai vị Thánh không có mặt, vậy việc này ta sẽ ra mặt!” Đúng lúc này, một ni cô áo xám bước đến, lập tức Tiểu Ni Cô mừng rỡ, cả người như tìm được chỗ dựa tinh thần, vội vàng tiến đến nghênh đón: “Mộng Nhược sư tỷ, tỷ đến rồi, thật tốt quá!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận