Thần Hồn Đan Đế

Chương 155: Tuyệt địa đảo ngược

"Rắc!"
Giải thạch tay với động tác vô cùng thành thạo dưới lưỡi đao pháp khiến người hoa mắt, từng khối đá vụn từ trên Nguyên Thạch tách ra, viên Nguyên Thạch ban đầu một mét rưỡi dần dần thu nhỏ lại.
Sau một chén trà, Nguyên Thạch đã nhỏ đi một vòng, đầy đất là đá vụn, nhưng vẫn chưa cắt ra được một viên linh thạch nào.
"Ha ha ha, nhãi con, bảo ngươi nhận thua mà ngươi còn cứng đầu, giờ thì khối Nguyên Thạch này của ngươi đã bị giải gần một phần ba rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng linh thạch đâu, ngươi thua chắc rồi!" Lâm thiếu gia khuấy chén trà trong tay, tươi cười hớn hở nhìn Tần Lãng, vô cùng đắc ý.
Giờ phút này, Lâm thiếu gia cảm thấy mình như Đổ Thần tái thế, không ai chơi đổ thạch có thể thắng được hắn!
"Khối Nguyên Thạch này ta thấy khó mà cắt ra được một viên linh thạch đấy!"
"Lâm thiếu gia thường xuyên đổ thạch ở đây, kinh nghiệm phong phú, tiểu tử này xem chừng là tay mơ, sao có thể hơn được Lâm thiếu gia!"
Đám Võ Giả xung quanh xôn xao bàn tán, không ai coi trọng Tần Lãng, trong mắt lộ ra sự coi thường, không ít Võ Giả đã bắt đầu chúc mừng Lâm thiếu gia.
"Ngươi trực tiếp nhận thua đi, đừng lãng phí thời gian của bản thiếu gia!" Lâm thiếu gia nhấp một hơi hết sạch chén trà thơm trong tay, thậm chí lười liếc nhìn Tần Lãng một cái, định đứng dậy.
Chỉ là một bại tướng dưới tay, Lâm thiếu gia giờ cũng khinh thường nhìn Tần Lãng.
Giải thạch tay đưa ánh mắt thăm dò về phía Tần Lãng, dựa vào kinh nghiệm giải thạch nhiều năm của hắn, phần còn lại của khối Nguyên Thạch này dù có thể giải ra linh thạch, chắc chắn cũng không nhiều bằng khối Nguyên Thạch của Lâm thiếu gia vừa cắt ra, cho dù giải hết thì Tần Lãng cũng không thể thắng được Lâm thiếu gia.
Hơn nữa, cho dù cắt ra linh thạch, chỉ sợ cũng sẽ thua toàn diện trước Lâm thiếu gia.
"Không sao, cứ tiếp tục giải!"
Xung quanh không một ai tin tưởng bản thân, nhưng Tần Lãng vẫn mặt đầy bình tĩnh, thong dong phất tay với giải thạch tay nói.
Thấy Tần Lãng kiên trì, giải thạch tay chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đặt lưỡi đao giải thạch lên Nguyên Thạch, ngón tay khẽ dùng lực, lưỡi đao cẩn thận từng li từng tí đi vào trong Nguyên Thạch!
"Rắc!"
Âm thanh vỡ tan thanh thúy như trái cây chín mọng bị hái xuống, từ trong Nguyên Thạch truyền ra một đạo quang mang trắng nõn theo kẽ hở lưỡi đao rọi ra!
Mắt của giải thạch tay sáng lên!
Là linh thạch! Không ngờ rằng nhát đao đầu tiên đã cắt ra linh thạch!
"Mau nhìn, cắt ra linh thạch rồi!"
"Thật sự giải được rồi!"
Đám Võ Giả vây xem đồng dạng mắt sáng lên, ngạc nhiên nói.
"Giải được thì sao chứ? Cuối cùng cũng phải thuộc về bản thiếu gia thôi?" Nhìn thấy giải thạch tay đã hoàn toàn cắt ra được viên linh thạch đầu tiên, nụ cười trên mặt Lâm thiếu gia càng thêm đậm mấy phần, đắc ý nói: "Ta ngược lại hi vọng lát nữa có thể giải ra càng nhiều Nguyên Thạch càng tốt, như vậy ván cược này bản thiếu gia coi như lừa được hời!"
"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng, linh thạch trong khối Nguyên Thạch này nhiều hơn tưởng tượng của ngươi đấy!" Tần Lãng cười nhạt một tiếng.
Như thể lời Lâm thiếu gia nói linh ứng, mắt giải thạch tay càng mở càng lớn, chăm chú nhìn từng viên linh thạch một bị giải ra!
1, 2, 3, 4, 5... 98, 99, 100!
Rất nhanh, 100 viên linh thạch bị giải ra, mọi người xung quanh sớm đã ngây người, ngay cả tay giải thạch vốn vững như núi Thái Sơn cũng run rẩy nhè nhẹ, bởi vì vẫn còn từng viên, từng viên linh thạch liên tiếp bị không ngừng cắt ra!
101, 102... Một trăm chín mươi chín, 200!
Lâm thiếu gia vốn còn đang thản nhiên uống trà cũng đã ngồi không yên, chậm rãi đứng dậy, lộ vẻ mặt mừng như điên: "Không ngờ rằng khối Nguyên Thạch này cũng cắt ra nhiều linh thạch như vậy, ha ha, xem ra hôm nay bản thiếu gia phải kiếm đậm rồi!"
Bỏ ra 100 viên linh thạch mà lại kiếm được hơn bốn trăm viên linh thạch! Lời gấp 4 lần!
Thu hoạch lớn a! Lâm thiếu gia nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm từng viên, từng viên linh thạch trong suốt, hồn nhiên không chú ý đến nhân viên thống kê số lượng linh thạch đã báo số lượng lên đến hai trăm sáu mươi!
"261, 262, 263, 264..."
Số lượng rất nhanh chóng lên đến 264, sau đó theo từng viên linh thạch được cắt ra, tiếp tục tăng cao: 265, 266... 345!
Theo giải thạch tay cắt viên linh thạch cuối cùng, Nguyên Thạch hoàn toàn được giải xong, số lượng cuối cùng dừng ở 345.
Giờ phút này, hai mắt giải thạch tay tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, đôi tay vốn bình thản như mặt hồ giờ run rẩy không ngừng!
Bản thân vậy mà từ một khối Nguyên Thạch vẻn vẹn một mét rưỡi lại cắt ra 345 viên linh thạch! Đơn giản quá điên cuồng!
Linh thạch chiếm ít nhất hơn một nửa Nguyên Thạch! Đây là chuyện mà đổ thạch tràng bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ xảy ra!
Nhưng hôm nay, lại thông qua tay của mình chân chính phát sinh! Đây là chuyện vinh dự biết bao!
Có lần này kinh nghiệm, bản thân chắc chắn sẽ có danh hiệu ngôi sao may mắn của đổ thạch tràng, không khó tưởng tượng rằng sau này sẽ có vô số Võ Giả muốn nhờ bản thân giúp bọn hắn giải thạch!
Không chỉ có giải thạch tay tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, mà đám Võ Giả xúm lại xung quanh càng tràn đầy vẻ chấn động, từng người trừng lớn hai mắt, không ít người còn nuốt nước miếng, há hốc miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khản đặc, không biết nên nói cái gì!
Vốn cho rằng thiếu niên này chắc chắn thua không thể nghi ngờ, không ngờ rằng vào thời khắc cuối cùng hắn lại có thể xoay chuyển tình thế, một khối Nguyên Thạch chưa đến một mét rưỡi lại cắt ra tận 345 viên linh thạch! Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết bọn hắn cũng không tin đây là sự thực!
"Hai tên ngu các ngươi ngẩn người ra đó làm gì? Mau đem linh thạch mà tiểu tử kia cắt được cho bản thiếu gia mang tới! Hôm nay vận khí bản thiếu gia thực sự quá tốt, hai khối Nguyên Thạch đều mở ra được nhiều linh thạch như vậy, đêm nay nhất định phải đến Tinh Nguyệt Lâu bao ba em đầu bảng, hảo hảo thoải mái một chút, không, ít nhất phải bao năm em!"
Lâm thiếu gia, hai mắt đều là linh thạch trong suốt, vui vẻ như hoa nở trên mặt, thúc giục gấp gáp hai tên râu ria đại hán phía sau.
Quá hưng phấn, Lâm thiếu gia đã quên mất số linh thạch từ khối Nguyên Thạch của Tần Lãng cắt ra đã vượt xa hắn. . .
"Ngươi mới là đồ đần!" Bị Lâm thiếu gia mắng, hai tên râu ria đại hán trong lòng chửi thầm một câu, ngượng ngùng đến gần tai Lâm thiếu gia, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lâm thiếu gia, trận cá cược này là chúng ta... thua rồi!"
"Các ngươi nói cái gì?"
Nghe được lời của hai tên râu ria đại hán, Lâm thiếu gia mới từ cơn cuồng hỉ lấy lại tinh thần, cảm giác mình có phải đã nghe lầm, quát hỏi.
"Lâm thiếu gia, số linh thạch đối phương cắt ra được nhiều hơn chúng ta, trận cá cược này là chúng ta thua!"
Hai tên râu ria đại hán không thể không lớn tiếng lặp lại một lần.
"Nói bậy bạ, sao chúng ta có thể thua!"
Lâm thiếu gia quát một tiếng, đưa mắt nhìn lên bảng thống kê số lượng, sau khi nhìn thấy số "345" ở trên đó, bỗng nhiên ý thức được điều gì, biểu cảm trên mặt từ cuồng hỉ biến thành kinh ngạc, cuối cùng hóa thành một khuôn mặt không thể tin nổi!
"Sao có thể!"
Tiếng gầm giận dữ từ trong miệng Lâm thiếu gia đột nhiên bộc phát, nước bọt văng tung tóe vào mặt hai tên râu ria đại hán, hai người lo sợ bất an đứng tại chỗ, mặc cho nước bọt đầy mặt chảy xuống mà không dám đưa tay lên lau.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận