Thần Hồn Đan Đế

Chương 1969: Từ gần nhất biên cảnh bắt đầu tra

Trong ánh mắt kinh ngạc vô tận của Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ, Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy hóa thành hai đạo tàn ảnh biến mất trước mặt hai người bọn họ.
"Tốc độ của bọn họ...... còn nhanh hơn cả Bồ Đông đại nhân!"
"Thực lực của bọn họ chắc chắn chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Phổ Đông đại nhân!"
Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ không nhịn được lên tiếng.
Nếu hung thủ bị hai tên cường giả áo cho choàng này phát hiện, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!
Giờ phút này, Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy đang điên cuồng chạy nhanh trong thành Vĩnh Trì, những khu phố phồn hoa đông đúc người qua lại căn bản không hề gây ảnh hưởng đến bọn họ, tốc độ của hai người nhanh như chớp.
Trên người hai người bọn họ có dưỡng thần hoa của quốc chủ Minh Vũ ban cho, hoàn toàn có thể tùy ý cảm ứng được trong phạm vi mười dặm xung quanh có hơi thở của hung thủ giết Bồ Đông hay không, so với việc Ngưu Thành Hiên và hai người hạ lệnh cho toàn thành tìm kiếm không mục đích kia, thì hai người bọn họ hoàn toàn có thể mượn dưỡng thần hoa để nhanh chóng rà soát toàn bộ thành Vĩnh Trì.
Sau nửa canh giờ, Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy đã triệt để quét một lượt toàn bộ thành Vĩnh Trì rộng lớn, không bỏ sót bất kỳ một ngóc ngách nào.
Nhưng điều khiến họ thất vọng là, bọn họ không hề phát hiện ra tung tích của hung thủ trong thành Vĩnh Trì, dưỡng thần hoa cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ thấy Đàm Tử Mặc hai người trở về tay không, tự nhiên đoán được rằng bọn họ cũng không thu hoạch được gì, lập tức liếc mắt ra hiệu, hai người rất thức thời tiến lên:
"Hai vị đại nhân không cần lo lắng, dù hung thủ tạm thời vẫn chưa quay về thành Vĩnh Trì, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục dốc hết sức để khống chế những võ giả Thần cảnh nhất trọng có ý định tiến vào thành Vĩnh Trì, thuận tiện cho hai vị đại nhân cùng nhau loại bỏ."
Nghe Ngưu Thành Hiên nói vậy, Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy hài lòng khẽ gật đầu:
"Rất tốt! Như vậy cũng có thể phòng ngừa trường hợp hai người chúng ta rời khỏi thành Vĩnh Trì đi điều tra ở nơi khác thì hung thủ sẽ thừa cơ trốn vào trong thành Vĩnh Trì."
"Hai vị đại nhân cứ yên tâm, nơi này cứ giao cho hai người chúng ta là được!"
Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ vỗ ngực bảo đảm nói.
Đàm Tử Mặc khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta sẽ đi đến trận truyền tống từ thành Vĩnh Trì tới biên giới trước, sau đó bắt đầu loại bỏ dọc theo biên giới!"
"Được, chúng ta đi ngay thôi." Đàm Tử Huy đồng ý nói.
Ngưu Thành Hiên ở một bên lại sáng mắt lên, đôi mắt đảo một vòng, mở miệng nói:
"Hai vị đại nhân, nếu bây giờ các ngài tiến đến biên giới rồi từ từ loại bỏ, lãng phí sức lực là một chuyện, nếu nhỡ phát hiện ra tung tích hung thủ ở nơi cách chỗ hai vị vừa mới loại bỏ ở biên giới quá xa, mà ở đó cũng không chắc đã có trận truyền tống thẳng đến, như vậy sẽ không thể đến hiện trường nhanh nhất để bắt hung thủ, chẳng phải là uổng công vô ích sao?"
Nghe Ngưu Thành Hiên nói vậy, Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy cùng dừng chân, cả hai nhìn nhau.
Lời của Ngưu Thành Hiên nói xác thực là có lý.
Nếu phát hiện ra tung tích hung thủ ở nơi cách quá xa so với chỗ biên giới mà bọn họ đang loại bỏ, mà cả hai nơi lại không có trận truyền tống thẳng đến, bọn họ muốn tập kích hung thủ trước tiên sẽ bị chậm trễ không ít thời gian.
Thấy Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy dừng lại, Ngưu Thành Hiên lập tức lộ vẻ vui mừng, nói:
"Hiện tại biên giới sớm đã được giăng thiên la địa võng, hung thủ giết Bồ Đông đại nhân chắc chắn không thể trốn thoát, bởi vậy ta đề nghị hai vị đại nhân không bằng cứ tạm thời trấn thủ thành Vĩnh Trì, một khi có tin tức truyền đến từ biên giới, hai vị cũng có thể đến để truy bắt hung thủ trước tiên, tránh cho để nó đào tẩu."
Tư Nguyên Võ ở một bên cũng phụ họa theo:
"Ngưu huynh nói không sai. Hiện tại số lượng võ giả Thần cảnh nhất trọng bị chặn ở biên giới cũng không nhiều, hai vị đại nhân đi tuần tra dọc theo biên giới cực kỳ hao tốn sức lực, e là cũng chẳng tra được mấy người. Chi bằng cứ đợi thêm mấy ngày, đợi đến khi số võ giả Thần cảnh nhất trọng bị chặn ở biên giới tích lũy được nhiều rồi hẵng loại bỏ thì cũng chưa muộn."
Thấy thần sắc của Đàm Tử Mặc và hai người có chút dao động, Ngưu Thành Hiên tiếp tục mở miệng nói:
"Không sai! Ở lại thành Vĩnh Trì còn có một chỗ tốt nữa. Nếu hung thủ muốn tranh thủ thời gian quay về thành Vĩnh Trì để lẩn trốn, nó sẽ không thể ngờ đến việc hai vị đại nhân sớm đã ở trong thành đợi sẵn, nó mà quay trở lại hoàn toàn là tự chui đầu vào rọ, hai vị đại nhân cũng đúng lúc lấy sức nhàn để đối phó với sức mệt!"
Nghe Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ nói vậy, Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy cuối cùng đã từ bỏ dự định ban đầu, gật đầu:
"Hai người các ngươi nói cũng không phải là không có lý. Dù sao quốc chủ đã hạ lệnh, hung thủ tuyệt đối không có chỗ nào để trốn, chúng ta hoàn toàn có thể bắt rùa trong hũ, vậy chúng ta tạm thời ở lại thành Vĩnh Trì mấy ngày, đợi đến lúc đó lại đi loại bỏ ở biên giới cũng chưa muộn!"
Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ mừng rỡ, nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy.
"Ngưu huynh, huynh lợi hại thật đấy, vậy mà có thể khiến hai vị cường giả này ở lại, chuyện tốt như vậy tại sao ta lại không nghĩ đến chứ." Từ chỗ ở của Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy đi ra, Tư Nguyên Võ giơ ngón tay cái lên với Ngưu Thành Hiên, mở miệng tán thán.
Hắn vốn căn bản không hề nghĩ đến chuyện giữ Đàm Tử Mặc và hai người ở lại, cũng may sau khi Ngưu Thành Hiên mở miệng nhắc nhở, đi theo Ngưu Thành Hiên mở miệng đề nghị, thì Đàm Tử Mặc hai người mới quyết định ở lại.
Trên mặt Ngưu Thành Hiên lộ vẻ đắc ý: "Hung thủ giết Bồ Đông đại nhân sức chiến đấu không tầm thường đâu, nếu nó quay về thành Vĩnh Trì mà bị chúng ta phát hiện hành tung thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, cho dù có trận pháp hộ thành thì chúng ta cũng chưa chắc đã đủ nắm chắc để giữ được nó, nhưng nếu có hai tên cường giả Thần cảnh lục trọng mà quốc chủ phái đến ở đây thì nhất định có thể truy nã hung thủ! Đến lúc đó hai huynh đệ chúng ta cũng được xem là người tham gia truy nã hung thủ, quốc chủ sẽ cực kỳ vui mừng, nhất định sẽ cho chúng ta ban thưởng lớn!"
Tư Nguyên Võ từ tận đáy lòng mà tán thán: "Ngưu huynh tâm tư thật là kín đáo! Có hai vị cường giả Thần cảnh lục trọng này tọa trấn thì hai người chúng ta cũng sẽ an toàn hơn nhiều, tên hung thủ giết Bồ Đông đại nhân cho dù có vào thành Vĩnh Trì cũng không thể uy hiếp đến tính mạng của hai người chúng ta, ngược lại còn có thể bị bọn họ chế ngự!"
"Lùi một bước mà nói, cho dù hung thủ không quay về thành Vĩnh Trì, mà nếu nó bị quân đội ở biên giới bắt được, thì hai vị cường giả cũng có thể thông qua trận truyền tống của thành Vĩnh Trì mà đến đó nhanh nhất!"
"Cho nên chuyện này, dù sao cũng là việc nhất cử lưỡng tiện!"
Ngưu Thành Hiên khẽ gật đầu: "Cơ hội thăng quan tiến chức tốt như vậy tuyệt đối không thể tùy tiện bỏ lỡ được! Vì vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta là tranh thủ thời gian bí mật loại bỏ và truy bắt những võ giả Thần cảnh nhất trọng đã vào thành Vĩnh Trì!"
"Ngưu huynh nói phải! Ta bây giờ liền hạ lệnh, bí mật kiểm tra nghiêm ngặt bất cứ người nào vào thành Vĩnh Trì!" Trong mắt Tư Nguyên Võ lóe lên vẻ hưng phấn, trùng điệp gật đầu.
Tần Lãng bị giam giữ ở biên giới.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hết võ giả Thần cảnh nhất trọng này đến võ giả Thần cảnh nhất trọng khác bị giam giữ.
Còn Tần Lãng thì chẳng quan tâm đến tình hình bên ngoài, hết sức tập trung vào việc tu luyện điên cuồng.
Đột phá đến Thần cảnh, trong cơ thể có được Thiên Địa Đại Đạo ẩn chứa trong thiên uy hạo kiếp, cả người càng thêm hòa hợp với thiên địa, tốc độ hấp thu linh khí cũng không thể so sánh với khi còn ở cảnh giới Võ Thánh trước đó.
Nếu như nói tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của Võ Thánh Chí Tôn đỉnh phong trước đây tựa như dòng sông nhỏ đổ vào đại giang, thì bây giờ tốc độ Tần Lãng hấp thu thiên địa linh khí hoàn toàn giống như dòng nước lũ tràn vào biển cả mênh mông, chênh lệch giữa hai cái chí ít cũng phải đến mấy chục lần, căn bản không thể nào sánh được.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm ngày, sau khi tiêu hao 100.000 thần thạch, tu vi của Tần Lãng đã hoàn toàn vững chắc ở Thần cảnh nhất trọng sơ kỳ.
Mặc dù so với trước đây thì tốc độ tiêu hao thần thạch đã tăng đến mức cực kỳ khủng bố, nhưng có lượng tài nguyên tu luyện lớn như vậy, Tần Lãng hoàn toàn không lo lắng về thần thạch.
"Sao tốc độ tu luyện của ta lại nhanh đến thế này?" Lúc này, ngay cả Tần Lãng cũng phải kinh ngạc về tốc độ tu luyện nhanh chóng của mình.
Thần cảnh chính là cảnh giới quan trọng nhất để câu thông Thiên Địa Đại Đạo, độ khó tu luyện cực lớn, vì thế tốc độ tiến triển hoàn toàn không thể nhanh như tốc độ tu luyện khi ở cảnh giới Võ Thánh trước đây.
Một võ giả Thần cảnh nhất trọng bình thường muốn đột phá đến Thần cảnh nhị trọng ít nhất cũng cần đến trăm năm, một số người có tư chất kém hơn thì cần thời gian còn dài hơn!
Cho dù là thiên tài Thần cảnh nhất trọng tuyệt luân thì cũng phải mất ít nhất vài năm mới đột phá được đến Thần cảnh nhị trọng!
Mà bây giờ hắn chỉ mất năm ngày đã có thể vững chắc tu vi ở Thần cảnh nhất trọng sơ kỳ!
Cứ theo tốc độ này, muốn đột phá từ Thần cảnh nhất trọng lên Thần cảnh nhị trọng chắc chỉ cần một tháng là có thể làm được!
Sau khi kinh ngạc, Tần Lãng cảm thấy kinh hỉ nhiều hơn!
Nếu có thể nhanh chóng tăng tu vi lên, đề cao sức chiến đấu, thì đừng nói quốc chủ Thần Hoa phái thêm nhiều cường giả đến, cho dù là quốc chủ Minh Vũ đích thân đến đây, Tần Lãng cũng có đủ tự tin để đánh một trận!
Không hề lãng phí thời gian, Tần Lãng ngưng thần tụ khí, nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau bảy ngày, tu vi của Tần Lãng từ Thần cảnh nhất trọng sơ kỳ đã đột phá lên Thần cảnh nhất trọng trung kỳ, sức chiến đấu đã tăng lên ít nhất là gấp mấy chục lần so với trước kia, căn bản không thể so sánh được!
Trong thành Vĩnh Trì.
Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ cau mày đứng lên.
Đã hơn mười ngày trôi qua rồi, vậy mà trong thành Vĩnh Trì vẫn không hề thấy tung tích hung thủ đâu.
"Chẳng lẽ quốc chủ đại nhân đoán sai, hung thủ căn bản không hề đi đường cũ trở lại, hoàn toàn không có ý định vào thành Vĩnh Trì?" Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ đều tỏ vẻ thất vọng tràn trề.
Đã nhiều ngày như vậy trôi qua, nếu như hung thủ muốn trở về thành Vĩnh Trì, có lẽ đã sớm bị phát hiện ra rồi.
Bây giờ xem ra, hung thủ căn bản không có ý định quay trở lại thành Vĩnh Trì, điều đó cũng có nghĩa là tính toán của hai người họ đã thất bại.
"Vèo!" "Vèo!"
Hai bóng người giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ, khiến cả hai người giật mình hoảng sợ.
"Đại nhân!" Thấy rõ người đến là hai tên mặc áo choàng đen gầy gò, Ngưu Thành Hiên và Tư Nguyên Võ vội vàng tỏ vẻ cung kính, mở miệng nói.
"Đã gần mười ngày trôi qua, xem ra hung thủ căn bản không có ý định quay lại thành Vĩnh Trì, chúng ta bây giờ muốn đi đến biên giới trước để loại bỏ những võ giả Thần cảnh nhất trọng bị chặn ở đó, hai người các ngươi nhanh chóng mở trận truyền tống!" Đàm Tử Mặc lạnh lùng mở miệng nói.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn loại trừ khả năng hung thủ xuất hiện ở thành Vĩnh Trì!
Điều đó cũng có nghĩa là khả năng lớn nhất hiện giờ là hung thủ đang bị quân đội ở biên giới chặn lại!
Mà việc bọn họ cần làm bây giờ là nhanh chóng đến biên giới, rồi lần lượt loại bỏ hung thủ đã bị chặn lại ở đó!
"Dạ!" Ngưu Thành Hiên không dám cãi lời, gật đầu, nhanh chóng đưa Đàm Tử Mặc và hai người đến chỗ trận truyền tống của thành Vĩnh Trì.
Trận truyền tống nằm ngay trong phủ thành chủ, lớn nhỏ ước chừng khoảng trăm mét vuông, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Từ trận truyền tống này có thể đến bất kỳ một chỗ nào trong số các trận truyền tống ở biên giới thành Vĩnh Trì, cực kỳ thuận tiện.
"Không biết hai vị đại nhân chuẩn bị đi loại bỏ ở chỗ biên giới nào trước tiên ạ?" Vừa chuẩn bị mở trận truyền tống, Ngưu Thành Hiên vừa hỏi Đàm Tử Mặc và Đàm Tử Huy.
"Vậy thì bắt đầu từ phía biên giới phía bắc có khoảng cách gần với khe núi nhất trước đi!" Sau khi hơi trầm ngâm một chút, Đàm Tử Mặc đã quyết định nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận