Thần Hồn Đan Đế

Chương 2492: thay đổi trang phục

Tần Lãng khoát khoát tay nói: "Ta cũng không có nói như vậy, nhưng là ngươi có thể hiểu như vậy."
Yêu Tổ nghe vậy, có chút cảnh giác nói: "Ta nghe theo lời ngươi, nhưng nếu ngươi lật lọng không buông tha ta thì làm sao bây giờ?"
Tần Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, từ tốn nói: "Ta một tên tiểu lâu la, chuẩn bị đồ hiến tế cho Thần Tôn còn bị nhầm, ngươi nói ta có mấy cái mạng đủ bồi? Ta còn mong thả ngươi đi, nếu không Thần Tôn phát hiện ra thì ta có trái ngon để ăn chắc? Chỉ là ta cũng là một tên tiểu lâu la còn cần nuôi sống gia đình, cho nên vẫn cần ngươi thông cảm một chút."
Lúc này, Yêu Tổ nghi ngờ nhìn Tần Lãng, thấy Tần Lãng ra vẻ hao tâm tổn sức, không giống nói dối, liền khẽ nói: "Thật ra ta cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói Yêu Tổ thường thích nửa đêm xuất nhập."
Yêu Tổ nói xong, ba ba nhìn Tần Lãng, vẻ mặt kiểu như: ta đã nói cho ngươi rồi, mau giúp ta giải thoát đi!
Tần Lãng nghe được chuyện mình muốn nghe, liền không chần chờ nữa, trực tiếp tung một chưởng liệt diễm, đánh choáng Yêu Tổ tại chỗ.
Hiện tại hắn bắt được chỉ là một chút tiểu lâu la, đối với Yêu Tổ căn bản không có tác dụng trấn nhiếp, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.
Tần Lãng kéo thân thể Yêu Tổ lăn xuống tế đàn, lại thu lại hết các vật dụng tế tự.
Tế đàn này đã dùng một lần, để ở chỗ này rất có thể sẽ đưa tới tai họa bất ngờ, vẫn nên thu lại thì hơn.
Sau khi quét sạch sẽ tế đàn, Tần Lãng mới chậm rãi đến chỗ thân thể Yêu Tổ, lục lọi khắp người Yêu Tổ, lục được một chiếc khăn tay và một điếu t·h·u·ố·c, ngoài ra không còn gì khác.
Thấy không lục soát được món đồ hữu dụng nào, Tần Lãng bực mình đá Yêu Tổ một cú.
Phân thân của Yêu Tổ này còn không thể g·iết c·hết, nếu không bản thể Yêu Tổ sẽ cảm giác mà đến, việc này đối với Tần Lãng bây giờ còn chưa có thông tin hữu hiệu mà nói, không có lợi.
Suy nghĩ một chút, Tần Lãng đặt tay lên huyệt thái dương của phân thân Yêu Tổ, nhẹ nhàng xoa nắn mấy lần, xóa hết ký ức của Yêu Tổ trong khoảng thời gian này, sau đó mới chuyển thân thể béo ú của Yêu Tổ vào trong t·h·ùng phân, chuyển t·h·ùng phân đến một nơi yên tĩnh vứt đi.
Yêu Tổ này mạnh như vậy, chắc khứu giác cũng rất thính. Đặt hắn vào t·h·ùng phân một thời gian, mùi vị hắn tiếp xúc qua cũng không thể phân biệt ra được.
Tần Lãng làm xong mọi chuyện, mới trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo màu hồng phấn của con gái, rồi tỉ mỉ dán lên một lớp da mặt bình thường, nhìn trong gương bới tóc của con gái, vừa cẩn thận đối gương tô vẽ thêm lớp trang điểm không mấy diễm lệ.
Sau một hồi hóa trang, trong gương xuất hiện một khuôn mặt thường thường không có gì lạ của một cô gái, tuổi chừng hai tám, mắt nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ, không có gì nổi trội.
Tần Lãng nhìn tác phẩm của mình, rất hài lòng, nghĩ một lát, hắn lại đeo một cái giỏ thường ngày của con gái, đem quần áo vừa mới thay ra đều đốt sạch, dọn dẹp vết tích trang điểm vừa rồi, thong thả rời khỏi cửa sau.
Bây giờ biết được một đặc điểm của Yêu Tổ, vậy là mình đến thành công một bước nữa, nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận.
Tần Lãng nghĩ, đã lâu như vậy rồi, Ba Đồ Lỗ trong dịch trạm chắc cũng đã tỉnh, hắn cần đến xem thử, xem có thông tin hữu ích nào thì đem ra giải quyết sự tình.
Tần Lãng nghĩ xong, liền quyết định đi về hướng dịch trạm.
Nửa đường, đi ngang qua một tiệm may, Tần Lãng nghĩ, vì cẩn thận, vẫn nên thay bộ trang phục cho ổn thỏa.
Nghĩ vậy, Tần Lãng chậm rãi bước vào tiệm may.
Chưởng quỹ đang đứng sau quầy gặm hạt dưa nhìn ra ngoài, thấy Tần Lãng đi vào, vội vàng ra đón nói: “Tiểu cô nương muốn mua gì?”
Tần Lãng nhìn xung quanh một chút, cất giọng thanh thúy nói: “Cha ta sắp sinh nhật, ta phải chọn cho cha một bộ quần áo, ngươi xem có bộ nào phù hợp không?”
Chưởng quỹ nghe thấy, cười đến tít mắt, đầu năm nay người có thể thiết lập thọ thần sinh nhật rất ít, một cô bé nhỏ như vậy lại biết may quần áo cho cha, chắc là người nhà phú thương.
Lúc Tần Lãng mới bước vào, chưởng quỹ đã quan sát Tần Lãng từ đầu đến chân, thấy quần áo trên người Tần Lãng sợi tổng hợp rủ xuống tự nhiên, xem ra là hàng Vân Cẩm tốt nhất, mà một cây trâm cài trên đầu nàng, cũng không ít giá.
Mặc dù ngũ quan của cô nương này rất bình thường, nhưng nhìn kỹ lại có một hương vị đặc biệt, thêm vào bộ quần áo đẹp, làm cho cả người nàng quý khí bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chưởng quỹ vừa cười vừa nói: “Tiểu thư, tiệm may chúng ta chuyên làm cho người thượng lưu, ngài đến chỗ chúng tôi là đúng rồi, vừa vặn hai hôm trước chúng tôi vừa nhập một lô hàng mới, có gấm Tứ Xuyên cũng có Vân Cẩm, chất vải vô cùng tốt, màu sắc cũng đẹp, rất thích hợp để may quần áo, ngài xem có muốn xem qua chút không?”
Trong mắt chưởng quỹ, các gia đình phú thương này đều có thợ may chuyên dụng trong nhà, thợ may trong tiệm của hắn chắc tám phần không lọt vào mắt xanh của họ, cho nên chưởng quỹ trực tiếp giới thiệu sợi tổng hợp.
Tần Lãng lại nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn chọn một vài bộ vải, lại chọn một bộ vải ta mặc, có không?”
Chưởng quỹ vẫn còn chưa kịp phản ứng, sau khi hiểu ra liền cười nói: “Có, cô nương mời qua bên này.”
Chưởng quỹ giới thiệu cho Tần Lãng mấy bộ quần áo, lại đề cử mấy bộ quần áo cho tiểu cô nương mặc.
Tần Lãng cầm quần áo đã chọn, cười với chưởng quỹ rồi nói: “Ta có thể thử đồ của ta chút được không? Đồ nào cũng đẹp, ta có chút hoa mắt rồi.”
Chưởng quỹ nghe vậy, sao có thể không đồng ý, liền mời Tần Lãng vào một nhã gian, cười nói: “Mời cô nương cứ từ từ thử, có gì cần thì cứ gọi ta!”
Tần Lãng bình tĩnh gật đầu, cầm quần áo tiến vào nhã gian, khóa trái cửa rồi tranh thủ thời gian thay đồ.
Ước chừng một chén trà, Tần Lãng từ tiểu cô nương lại biến thành một người đàn ông trung niên, trên tay còn cầm một chiếc quạt giấy.
Tần Lãng đem bộ quần áo đã thay và bộ quần áo cũ bỏ hết vào túi trữ vật của mình, rồi đặt một nén bạc lên bàn, mới mở cửa bước ra với vẻ mặt bình tĩnh.
Trong đại sảnh, chưởng quỹ đang buồn chán nhìn chằm chằm ra cửa, ngáp liên tục.
Tần Lãng đi ngang qua trước mặt hắn, hắn cũng chỉ tùy tiện nhìn rồi lại tiếp tục ngáp.
Tần Lãng ra khỏi tiệm may, thong thả tản bộ, trên đường thưởng thức vài món điểm tâm, cảm nhận được sự theo dõi đã biến mất, lúc này mới đến dịch trạm của Ba Đồ Lỗ.
Vào dịch trạm, Tần Lãng không hề dừng lại, đi thẳng đến phòng của Ba Đồ Lỗ.
Trong phòng, vẫn là một mảnh lờ mờ, mọi thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi Tần Lãng rời đi, còn Ba Đồ Lỗ thì vẫn còn đang ngủ say.
Tần Lãng đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Ba Đồ Lỗ, đánh thức hắn: “Tiền bối, tỉnh, giải quyết!”
Đây là ám hiệu mà trước đó Tần Lãng và Ba Đồ Lỗ đã bàn.
Nghe thấy có người gọi, Ba Đồ Lỗ mới tỉnh giấc từ cơn ác mộng, hắn nhìn Tần Lãng trước mặt, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Xin hỏi ngươi là ai?”
Tần Lãng nhìn thẳng vào mắt Ba Đồ Lỗ, nghiến răng nói từng chữ: “Tiền bối, đến rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận