Thần Hồn Đan Đế

Chương 213: Chết hết cho ta

"Chết hết cho ta!" Tần Lãng hét lớn một tiếng, lập tức khiến cả Hải Thiên Bang và Mê Vân Tông đang giao chiến đều sửng sốt. Một quyền có thể đánh chết một tên Võ Sư trung kỳ, thanh niên nhìn qua chỉ chừng hai mươi này lại có thực lực mạnh mẽ như vậy! Các vị cấp cao của Mê Vân Tông thì trong lòng vô cùng hài lòng, vừa nãy môn phái của họ suýt chút nữa đã xung đột với tiểu tử này, giờ Mê Vân Tông gặp khốn cảnh, không ngờ tiểu tử này chẳng những không trốn mà còn lấy ơn báo oán, đứng ra giúp đỡ Mê Vân Tông! Đám người Hải Thiên Bang thì lộ vẻ chế nhạo, đánh chết một tên Võ Sư trung kỳ, tiểu tử này thật sự là coi mình không ai địch nổi sao? Chỉ có một người mà dám đứng trước mặt mấy trăm người nói bảo vệ Mê Vân Tông, khiến cho người của Hải Thiên Bang càng thêm phẫn nộ? Thật là không biết tốt xấu! Hải Phủ nhíu mày, quát lạnh: "Từ đâu ra thằng nhóc ranh dám phá hỏng chuyện tốt của Hải Thiên Bang chúng ta, tự tìm đường chết!" "Lương Nguyệt tiểu huynh đệ, hảo ý của ngươi Mê Vân Tông chúng ta xin nhận, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình ngươi không phải là đối thủ của Hải Thiên Bang, ngươi vẫn là không nên dính vào vũng nước đục này, mau đi đi!" Giang trưởng lão khóe miệng lộ ra một vết máu, thúc giục Tần Lãng nói. "Giang trưởng lão, có câu nói này của ngươi, hôm nay ta thật sự phải giúp Mê Vân Tông các ngươi rồi!" Tán thưởng nhìn Giang trưởng lão một chút, Tần Lãng lạnh lùng nhìn về phía ba người Hải Phủ đối diện: "Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, hoặc là trong ba hơi thở biến hết khỏi đây cho tiểu gia, hoặc là chết ở nơi này!" Nói xong không đợi đám người Hải Phủ trả lời, Tần Lãng một mình bắt đầu đếm ngược: "Ba..." "Đậu phộng, phách lối quá đấy!" "Ta sợ quá đi mất!" "Gia cứ đứng ở đây xem ngươi có thể làm gì được ta!" Nghe được Tần Lãng nói vậy, đám người Hải Thiên Bang lập tức cười ha hả, mặt mũi tràn đầy vẻ chế nhạo. "Hai..." Không để ý đến tiếng cười của đám người, Tần Lãng vẫn tiếp tục đếm ngược. "Oa, mới đếm được có hai số, ta thật lo lắng cho sự an nguy của mình a!" "Ai nha, ta đã bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn ra rồi, đi không nổi!" Đám người Hải Thiên Bang cười càng thêm kịch liệt, từng người một khoa trương nói, nhưng không có bất kỳ ai rời đi! "Một..." Ánh mắt Tần Lãng đảo qua đám người Hải Thiên Bang, càng thêm băng lạnh. "Không cần đếm nữa, hiện tại ông đây sẽ tiễn ngươi quy thiên!" Lúc này Hải Đông đứng cạnh Hải Phủ thân hình đột nhiên khẽ động, giống như diều hâu vồ thỏ bay vọt lên, năm ngón tay thành trảo đột nhiên chụp vào Tần Lãng! "Lương Nguyệt tiểu huynh đệ, cẩn thận!" Các vị cấp cao của Mê Vân Tông vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Tần Lãng chỉ có thực lực Võ Sư lục trọng, còn Hải Đông là một cường giả Võ Linh nhất trọng, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Tần Lãng căn bản không phải đối thủ của Hải Đông! Nhưng mà Tần Lãng phảng phất như bị dọa sợ, đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, thậm chí không có ý định xuất chiêu! "Còn tưởng là có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một tên công tử bột chỉ giỏi nói mồm!" Hải Đông khinh thường cười lạnh một tiếng, năm ngón tay trên bàn tay nổi lên lục sắc linh lực cuồn cuộn, định xuyên thủng đầu Tần Lãng thành năm lỗ máu! Nhưng mà, ngay khi móng vuốt của hắn sắp chạm đến đỉnh đầu Tần Lãng thì, một đạo linh lực lưỡi đao màu vàng rộng lớn gào thét mà tới, "Phụt" một tiếng, trực tiếp chém đứt bàn tay Hải Đông ngay cổ tay, máu tươi như suối phun từ khuỷu tay bị chặt của Hải Đông phun ra! "A!" Từ cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, Hải Đông theo bản năng hét lớn một tiếng, trong lòng thầm nghĩ không ổn, thân hình nhanh chóng lui về phía sau! "Vút!" Lại là một đao linh lực lưỡi đao màu vàng chém ra, phảng phất đã dự đoán được Hải Đông sẽ lui lại, nhắm ngay chỗ hắn lui mà chém xuống! Cảm giác như chính Hải Đông tự chủ động đưa mình đến dưới lưỡi đao màu vàng vậy! "Phụt!" Lưỡi đao màu vàng chuẩn xác chém vào giữa trán Hải Đông, trực tiếp chém đầu hắn làm đôi! Máu tươi nhàn nhạt và óc trắng bắn tung tóe trong không trung, thi thể không đầu của Hải Đông vì quán tính vẫn lùi về phía sau bảy tám mét mới ầm một tiếng ngã xuống đất! "Nhị đệ!" "Nhị ca!" Hải Phủ và Hải Sơn hai người kêu to một tiếng, trực tiếp nhào đến thi thể Hải Đông. Toàn bộ khung cảnh im lặng như tờ, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn người đàn ông cường tráng như cột điện, lẳng lặng không một tiếng động xuất hiện sau lưng Tần Lãng. Bọn họ đều thấy rõ vừa rồi chính người đàn ông cường tráng này đã tùy tiện chém giết Hải Đông bằng hai nhát đao! Phải biết rằng Hải Đông là một cường giả Võ Linh Nhất Trọng, có thể dễ dàng miểu sát Hải Đông như vậy, vậy thực lực của người đàn ông cường tráng này có bao nhiêu kinh khủng! "Đúng...Đúng là cường giả Võ Linh Cửu Trọng đỉnh phong!" Khóe miệng Giang trưởng lão co quắp một hồi, vừa rồi trong nháy mắt hắn đã đánh giá ra được thực lực của người đàn ông cường tráng, đó chính là một cường giả Võ Linh Cửu Trọng đỉnh phong không hơn không kém! Giang trưởng lão vốn đang lo lắng cho an nguy của Tần Lãng và Mê Vân Tông, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy! Có cường giả như thế ở đây, Mê Vân Tông sao có thể gặp họa diệt môn được! "Thật mạnh mẽ!" Các vị cấp cao của Mê Vân Tông âm thầm tặc lưỡi, không ngờ sau lưng Tần Lãng lại có người bảo hộ mạnh mẽ như vậy! "Sao lại thế!" Những người Hải Thiên Bang vừa rồi còn hung hăng ngang ngược nhất thời trợn mắt há mồm! Hải Đông là một trong những cường giả hàng đầu của Hải Thiên Bang, một người như vậy lại bị người miểu sát, cho dù Hải Phủ và Hải Sơn liên thủ chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của một kích của người đàn ông cường tráng kia! Xem ra hôm nay bọn chúng không thể tiêu diệt Mê Vân Tông được! Nâng thi thể không đầu của Hải Đông lên, Hải Phủ đứng dậy hung dữ nhìn chằm chằm Tần Lãng: "Khó trách ngươi dám lớn lối như vậy, thì ra là có cường giả âm thầm bảo hộ! Hôm nay Hải Thiên Bang chúng ta nhận thua! Bất quá mối thù này chúng ta ghi nhớ, một ngày nào đó sẽ khiến ngươi gấp 10 lần trả lại!" "Chúng ta đi!" Hải Sơn vung tay lên định dẫn đầu đám võ giả Hải Thiên Bang rời đi. "Chờ chút, ta cho các ngươi đi sao?" Tần Lãng lạnh lùng cười một tiếng, "Các ngươi coi lời nói của tiểu gia như là đánh rắm sao? Vừa nãy đã bảo ba người các ngươi trong ba hơi thở cút đi, nhưng không ai chịu đi, giờ thì chết hết cho ta đi, ai cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!" Nếu đã kết thù, Tần Lãng tự nhiên sẽ không tùy ý đám người Hải Phủ rời đi, để lại hậu họa cho mình. "Hừ, ta thừa nhận người đứng sau ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta có mấy trăm người chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình hắn liền có thể giữ chân tất cả chúng ta ở lại? Sao có thể!" Hải Phủ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho một đám tử sĩ bên cạnh, lập tức những tên tử sĩ không sợ chết này gào thét lao về phía Tần Lãng. Hải Phủ vừa nâng thi thể của Hải Đông, vừa không nhanh không chậm đi về phía xa. Những tên tử sĩ này đều là những người hắn đã cẩn thận bồi dưỡng nhiều năm, thực lực cường hãn, có bọn chúng ra tay câu giờ cũng đủ cho đám người hắn ung dung rời đi! "Vương Ngũ ngươi hình như...vừa bị người xem thường nữa rồi!" Tần Lãng mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, quay đầu nhìn về phía Vương Ngũ bên cạnh. "Yên tâm, bọn chúng không một ai có thể chạy thoát!" Âm thanh trầm đục vang lên, trên đỉnh đầu Vương Ngũ bỗng nhiên hiện ra một cây võ hồn sợi đằng chi chít những gai màu đen! Vừa mới dứt lời, sợi đằng của Vương Ngũ đã như một con lục xà bay lượn, nhanh như điện cuốn về phía những tên tử sĩ đang lao tới! "Phụt phụt phụt phụt..." Hàng chục tiếng vang lên liên tiếp, những tên tử sĩ gần như trong nháy mắt bị gai nhọn ngược trên sợi đằng đâm xuyên cơ thể, cả người bỗng chốc biến thành màu đen, trúng kịch độc mà chết! Một khắc sau sợi đằng đón gió tăng vọt, tạo thành một vòng tròn lớn trực tiếp nhốt toàn bộ Hải Thiên Bang vào bên trong! Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận