Thần Hồn Đan Đế

Chương 1725: Khó chịu đạo thánh

"Chỉ có người vượt qua được trận đạo thánh đường với độ khó mạnh nhất mới có thể kích hoạt Thánh Bia, để chúng ta có cơ hội tiến vào tầng thứ tư của Thánh Điện!" Đạo thánh cảm khái nói: "Mỗi người chỉ được vào thánh đường một lần, và chỉ khi vượt qua độ khó cao nhất mới kích hoạt được Thánh Bia trước mắt. Đáng tiếc, cả ngươi và ta đều không biết bí mật ba tầng cuối cùng, uổng phí một trăm ngàn năm trước Thánh Bia này."
Đến đây, lời nói chuyển hướng, đạo thánh lên tiếng: "Nhưng may mắn thay, vận may của ngươi và ta không tệ. Lần đầu tiên đem trận đồ thánh đường lấy ra, đã có người thuận lợi vượt qua được độ khó mạnh nhất của trận đạo thánh đường. Ta đoán, người này hẳn là đệ tử Đạo gia. Vậy, Thánh Bia này thuộc về Đạo gia ta."
Phật thánh cười nhếch mép, chậm rãi nói: "Đạo thánh, lời nói đừng nên quá khẳng định. Chúng ta vẫn chưa rõ đệ tử thế lực nào hoàn thành thánh đường độ khó cao nhất. Lúc này kết luận vội vàng, cẩn thận bị vả mặt!"
"Chẳng phải người Phật gia các ngươi luôn nói chuyện vô dục vô cầu sao? Xem ra Phật thánh định cùng ta tranh đoạt Thánh Bia này à?" Đạo thánh nhíu đôi lông mày dài, cười lạnh hỏi.
"Tranh đoạt?" Phật thánh cười lắc đầu: "Không, không, không. Ta cảm nhận được Thánh Bia này có mối liên hệ sâu sắc với Phật môn ta. Nó nhất định sẽ trở thành Thánh Vật của Phật môn, mong đạo thánh không cần làm chuyện vô ích, tránh lãng phí sức lực. Đến tầng thứ tư của Thánh Điện có thể chẳng được gì đâu."
"Hừ! Đạo gia ta không đạo đức giả như ngươi. Muốn đồ vật thì sẽ dốc sức tranh giành đến cùng. Hôm nay Thánh Bia này, đạo thánh ta nhất định phải có được!" Đạo thánh lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước đến Thánh Bia đang tỏa sáng, đưa tay chụp lấy.
Thấy đạo thánh ra tay, Phật thánh không còn bình tĩnh, vội vã lao tới tranh đoạt Thánh Bia. Nhưng hắn chưa kịp đến nơi thì Thánh Bia bỗng phát ra ánh sáng chói mắt. Đạo thánh bị hất văng ra sau, lảo đảo lui lại hơn chục mét mới đứng vững được.
"Bản đạo thánh vậy mà không chạm vào được Thánh Bia này, điều đó không thể nào!" Nhìn lòng bàn tay vẫn còn đau nhức, đạo thánh đột ngột ngẩng đầu nhìn Thánh Bia, đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm thoáng qua vẻ khó hiểu.
"Ta đã nói rồi, nói sớm quá sẽ bị vả mặt, bây giờ đạo thánh tin chưa? May là ở đây chỉ có hai ta, chứ nếu có người thứ ba thì đạo thánh mất mặt cũng lớn đấy." Phật thánh cong nhẹ khóe môi thành một đường nhỏ.
Thánh Bia kháng cự đạo thánh, rõ ràng cảm nhận được khí tức của Phật gia. Vì vậy, Phật thánh tùy tiện có thể đoạt lấy được nó. Nói xong, phật thánh đưa bàn tay trắng nõn chạm vào Thánh Bia.
"Ầm ầm -" Trên Thánh Bia đột nhiên xuất hiện một đạo phù văn Phật gia, rung động dữ dội rồi nhanh chóng thu nhỏ lại bằng một tấc, rơi vào tay phật thánh.
"Cửa vào tầng thứ tư đã mở, đạo thánh, bần tăng đi trước một bước." Cất Thánh Bia thu nhỏ vào trong nhẫn trữ vật, phật thánh quay đầu cười rồi nhảy vào chỗ Thánh Bia vừa chiếm giữ, thân ảnh biến mất.
"Sao có thể là đệ tử Phật môn vượt qua được độ khó mạnh nhất của trận đạo thánh đường chứ..." Vẻ mặt đạo thánh lộ rõ vẻ khó chịu, nhanh chóng đuổi theo bước chân phật thánh, từ chỗ Thánh Bia biến mất để tiến vào tầng bốn Thánh Điện.
Tầng bốn của Thánh Điện, nơi mà Cách Lan Vân thiên chưa từng ai đặt chân đến, cơ duyên và bảo vật bên trong chắc chắn không ít, đạo thánh đương nhiên sẽ không dễ dàng để phật thánh chiếm thế thượng phong trước…
Ở giữa trận đạo thánh lộ.
Đường Tâm Nhiên không biết sự tiến triển bên mình lại ảnh hưởng đến Thánh Bia của tầng thứ ba trong Thánh Điện. Nàng cẩn thận đi theo sau Nguyên đại sư, trải qua vài phen hú vía, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng phát ra từ điểm cuối.
"Trước mặt chính là điểm cuối của trận đạo thánh đường, cuối cùng chúng ta cũng thành công." Vẻ mặt Nguyên đại sư cũng lộ ra sự vui mừng, thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có Tần Lãng âm thầm chỉ điểm, e rằng chỉ bằng một mình ông ta không thể nào đưa Mộng Nhiên tiểu sư phụ đến điểm cuối cùng.
"Chuyến này làm phiền Nguyên đại sư rồi."
"Mộng Nhiên tiểu sư phụ quá khen rồi, Nguyên mỗ nhận lấy thấy hổ thẹn." Đường Tâm Nhiên cảm kích Nguyên đại sư, Nguyên đại sư cười xua tay. Cả ba người nhanh chóng tiến đến ánh sáng cuối cùng...
Điểm cuối của các trận đạo thánh đường đều tụ lại trong một đại điện rộng lớn. Lúc này, trong đại điện đã tụ tập hơn ba mươi nhóm người. Mỗi nhóm ba người, đều là những người đã thành công vượt qua trận đạo thánh đường của riêng mình.
Trong hơn ba mươi nhóm đó, rõ ràng tiểu đạo cô nhiều hơn hẳn so với tiểu ni cô. Khoảng chừng hai mươi nhóm tiểu đạo cô, trong khi tiểu ni cô chỉ khoảng mười nhóm. Rõ ràng việc chiếm được những trận đạo thánh đường dễ dàng đã tạo lợi thế tuyệt đối cho Đạo gia.
"Hừ! Rõ ràng là chúng ta đến trước, vậy mà lại để lũ tiểu đạo cô kia đến trước cướp hết mấy cái trận đạo thánh đường dễ đi!" Một tiểu ni cô mặt mũi tràn đầy vẻ oán giận, khó chịu lên tiếng.
"Vị tiểu sư phụ này, trận đạo thánh đường ở kia, tự nhiên là ai tới trước được trước. Sao lại nói là cướp? Với lại, vượt qua được trận đạo thánh đường đều dựa vào bản lĩnh cả, các ngươi đệ tử Phật gia học nghệ không tinh, tìm được trận pháp đại sư không giỏi, không thành công vượt qua được trận đạo thánh đường, sao lại quay sang trách bọn ta?" Một tiểu đạo cô mặt mũi khinh thường, liếc nhìn tiểu ni cô một cái rồi lên tiếng.
"Hừ! Cưỡng từ đoạt lý! Các ngươi chiếm được tiện nghi còn giở giọng nói móc!" Một tiểu ni cô khác tức giận đến ngực phập phồng, quát lớn.
"Có chút lòng dạ ấy mà đòi học Phật kinh? Ta thấy tính tình của tiểu sư phụ còn thích hợp tu đạo hơn đấy! Hay là phản bội Phật môn, cải sang Đạo gia ta thế nào?" Một tiểu đạo cô khác lên tiếng cười chế giễu.
"A Di Đà Phật, đạo hữu xin chú ý lời ăn tiếng nói, chớ có sỉ nhục danh dự Phật môn ta!" Một tiểu ni cô dáng người thon dài, khí chất bất phàm đưa tay ngăn lại cơn giận dữ của các tiểu ni cô khác. Hiển nhiên, người này có thân phận cao, nên các tiểu ni cô vội vàng lùi lại phía sau. Tiểu ni cô chắp tay trước ngực, đối diện với tiểu đạo cô vừa nãy, nói không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Là người của các ngươi mắng trước chứ, mời đừng ăn vạ, bọn ta có lúc nào mắng các ngươi Phật môn danh dự?" Tiểu đạo cô mở miệng, giọng lưỡi lanh lẹ, cười khẩy.
Không ngờ đối phương được nước lấn tới. Các tiểu ni cô vừa mới bình tĩnh lại thì cơn giận dữ lại trỗi dậy. Tình hình hỗn loạn, hai bên như nước với lửa.
"Vị tiểu đạo hữu này, tại hạ thay mặt các bằng hữu xin có lời. Hai nhà Phật Đạo chúng ta cùng quản lý Cách Lan Vân thiên, nước giếng không phạm nước sông. Nghe ta khuyên một câu, hãy độ lượng bao dung một chút, lùi một bước biển rộng trời cao." Bên cạnh tiểu ni cô có khí chất không tầm thường, một chú tiểu chắp tay, xoay người lên tiếng.
Hắn biết, Phật Đạo hai nhà ở Cách Lan Vân thiên từ trước đến nay không ưa nhau. Nếu để các nàng tiếp tục náo loạn thì những hậu bối đệ tử tinh anh ngàn năm có một này lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả bọn hắn cũng không gánh nổi.
"Cũng được, Đạo gia ta thanh phong đạo cốt, không chấp nhặt với các nàng." Tiểu đạo cô hếch mặt lên, vẻ ngạo nghễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận