Thần Hồn Đan Đế

Chương 227: Khiến cho một gian cho ta

Chương 227: Nhường cho ta một phòng
Trên đường tiến về Hoàng Thành, một chiếc xe ngựa đang chạy như bay. Trong xe ngựa, một người phụ nữ trung niên tướng mạo cực kỳ xấu xí, mặt đầy rỗ, đang duỗi dài cổ ngóng nhìn về phương xa, hận không thể lập tức đến được Hoàng Thành.
"Đừng vội, chúng ta còn phải mấy canh giờ nữa mới có thể đến Hoàng Thành."
Người phụ nữ mặt rỗ đối diện, một nam tử ăn mặc trang phục Luyện Đan Sư thấy vậy không khỏi lắc đầu cười. Nửa năm qua, vị này ngoài tu luyện ra thì mỗi ngày đều ngốc nghếch ngồi nhìn về phía xa, trong miệng thì lẩm bẩm "thiếu gia", thỉnh thoảng lại hỏi thăm bản thân về tin tức của Tần Lãng. Cái này đâu chỉ là tỳ nữ nhớ nhung chủ nhân, rõ ràng là tiểu tức phụ mới cưới ngày ngày nhắc đến chú rể đi xa nhà. Xem nàng đối với Tần Lãng tình ý sâu đậm a!
Trong lòng chậc chậc tán thưởng một tiếng, Thiệu soái Đan Sư cười nói: "Thiếu gia Tần Lãng của ngươi bây giờ đã là Vực Chủ của Hỗn Loạn Chi Vực, dưới một người trên vạn người, chắc hẳn đang ở Hỗn Loạn Chi Vực khổ tu, sao có thể biết mà tham gia Luyện Đan Sư Đại Tái lần này của Tung Hoành Đế Quốc chứ, lần này ngươi nhất định phải cùng ta đến Hoàng Thành, ta đoán chừng ngươi sợ là sẽ thất vọng thôi!"
Trong mắt Thiệu soái, mặc dù phần thưởng cuối cùng của Luyện Đan Sư Đại Tái lần này cực kỳ hấp dẫn, nhưng Tần Lãng bị Thập Đại Tông Môn truy nã, suýt chút nữa mất mạng nhỏ, khó khăn lắm mới trốn được đến Hỗn Loạn Chi Vực, không có đủ sức tự vệ trước thì chắc chắn sẽ không quay lại Tung Hoành Đế Quốc. Dù sao, lấy thực lực bây giờ của hắn mà trở về mạo hiểm thật sự quá lớn!
"Cảm ơn Thiệu Đan Sư hảo ý."
Người phụ nữ mặt rỗ quay đầu lại, mỉm cười với Thiệu soái, cũng không cãi lại. Thiệu soái Đan Sư mặc dù nói rất có lý, nhưng Vân nhi ẩn ẩn có một loại dự cảm, thiếu gia nhất định sẽ xuất hiện ở Hoàng Thành tham gia Luyện Đan Sư Đại Tái lần này. Mặc dù dự cảm này không có bất kỳ lý do gì, nhưng không hiểu tại sao Vân nhi lại có một lòng tin rất lớn với điều đó. Nhìn lại ánh mắt nàng lại hướng về vị trí Hoàng Thành bên ngoài xe ngựa, Thiệu soái bất đắc dĩ lắc đầu. Nha đầu này bình thường rất nhu thuận hiểu chuyện, chỉ là đôi khi tính tình quá bướng bỉnh, một khi đã nhận định một chuyện thì mười con trâu cũng không kéo lại được.
Hoàng Thành của Tung Hoành Đế Quốc nằm ở trung tâm của đế quốc, lưng tựa vào hai ngọn núi Linh Mạch khổng lồ, chạy dài như hai con Cự Long đang nằm. Phía trước Hoàng Thành, một con Trường Hà cuồn cuộn sóng trào chảy qua, giống như một con Thủy Long khí thế rộng lớn. Một thành quấn ba Long! Loại cách cục này trong phong thủy học chính là cực phẩm, lập Hoàng Thành ở nơi này có thể bảo vệ quốc vận của Tung Hoành Đế Quốc hanh thông, nghìn thu vạn đại lưu danh.
"Rốt cuộc cũng đến Hoàng Thành rồi!"
Tần Lãng Tuyết Thiên Dao nhìn tòa thành quách cao lớn uy nghiêm phía trước, đồng loạt lộ ra vui mừng và hớn hở. Thành quách Hoàng Thành không cao lớn và nặng nề như Hỗn Loạn Chi Vực, nhưng lại tràn ngập cảm giác dày dặn và uy nghiêm.
"Cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta những ngày qua!"
Tuyết Thiên Dao cười nói cảm ơn Tần Lãng một tiếng, nếu không có Tần Lãng, nàng căn bản không thể đến Hoàng Thành.
"Đều là bạn bè cả, đừng khách sáo!"
Tần Lãng cười khoát tay: "Có cần ta cùng ngươi đến Tuyết gia làm chứng cho việc ngươi bị phục kích không?"
"Không làm phiền ngươi. Chuyện này một mình ta có thể giải quyết được. Hơn nữa, ngươi chắc chắn không thể chờ đợi gặp Vân nhi, sao ta có thể có ý tốt chậm trễ thời gian quý báu của ngươi được chứ!"
Tuyết Thiên Dao trêu chọc nói.
"Được. Vậy chúng ta tạm biệt. Có thời gian ta sẽ đến nhà bái phỏng!"
Tần Lãng gật đầu.
"Tấm thẻ này cho ngươi xem như là báo đáp của ta đối với ngươi, ngươi hẳn là cần đó! Nhất định phải giữ kỹ, ta mỗi năm chỉ phát ra một tấm, hơn nữa đã rất nhiều năm rồi ta không phát tấm nào cả!"
Tuyết Thiên Dao đưa bàn tay ngọc thon thả ra, một tấm Kim Sắc Tạp Phiến xinh xắn xuất hiện trong lòng bàn tay, đưa cho Tần Lãng.
"Đây là?"
Nhận lấy Kim Sắc Tạp Phiến, Tần Lãng nghi hoặc.
"Đây là Chí Tôn Tạp của Tuyết gia chúng ta, chỉ cần cầm tấm Tạp Phiến này, ngươi đến bất kỳ cửa hàng nào của Tuyết gia cũng có thể giảm 80% giá mua các loại Linh Thảo, linh đan, vũ khí,... Ngoài ra, nếu là vật phẩm bán đấu giá thì không mất bất cứ tiền thuê nào, có thể miễn phí tận hưởng dịch vụ do Tuyết gia cung cấp!"
Tuyết Thiên Dao cười giải thích.
"Hả, đây đúng là thứ tốt, vậy thì ta xin mạo muội nhận vậy!"
Mắt Tần Lãng sáng lên, Tuyết gia là gia tộc mạnh nhất ở Tung Hoành Đế Quốc, chỉ sau Hoàng tộc, sản nghiệp của bọn họ lại trải rộng khắp nơi, sau này hắn chắc chắn sẽ phải mua sắm tài nguyên tu luyện, có tấm thẻ này có thể tiết kiệm không ít chi phí.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì đã đi tới trước cửa thành to lớn. Hai bên cửa thành, hai hàng binh sĩ mặc khải giáp sáng loáng, tay cầm trường thương, lưng đeo trường kiếm đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt không ngừng quét qua đám người, vẻ mặt không giận mà uy. Trước cửa thành có một hàng người dài đang xếp hàng, mỗi một võ giả muốn vào Hoàng Thành đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được cho phép vào. Tuyết Thiên Dao là người của Tuyết gia nên không cần phải xếp hàng, chỉ cần chìa ra một khối ngọc bội trong suốt bên hông, binh sĩ trấn thủ cửa thành liền lập tức nhường ra một lối đi.
Có Tuyết Thiên Dao mở đường, Tần Lãng cũng không cần lộ thân phận Luyện Đan Sư, vui vẻ đi theo sau lưng Tuyết Thiên Dao, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám võ giả đang xếp hàng mà đi vào Hoàng Thành. Vừa tiến vào Hoàng Thành, những cửa hàng phồn hoa đập vào mắt, tiếng rao hàng náo nhiệt truyền vào tai Tần Lãng, nhìn dòng người đông nghịt trước mắt, Tần Lãng âm thầm tặc lưỡi, lượng người ở đây tựa hồ chỉ nhiều hơn Hỗn Loạn Chi Vực chứ không ít hơn!
Từ biệt Tuyết Thiên Dao, Tần Lãng mang theo Vương Ngũ và Thiên Lý Tuyết vừa đi vừa tìm khách sạn. Điều khiến Tần Lãng cạn lời là, liên tiếp tìm mấy nhà khách sạn vậy mà đều đã hết phòng. Về sau, một tiểu nhị quán trọ tốt bụng nói cho Tần Lãng biết, Hoàng Thành ba tháng sau sẽ tổ chức Luyện Đan Sư Đại Tái, một sự kiện lớn như vậy thu hút rất nhiều thế lực và võ giả đến đây, toàn bộ Hoàng Thành sớm đã hết chỗ ở, rất nhiều khách sạn đã hết phòng từ lâu. Nếu Tần Lãng muốn tìm nơi ở, hoặc là đi đến những khách sạn cực kỳ xa xôi, hoặc là đi đến khách sạn đắt tiền nhất trung tâm Hoàng Thành, có lẽ mới có thể tìm được chỗ dừng chân.
Tần Lãng quyết định đến trung tâm Hoàng Thành thử vận may, nếu thật sự không được thì chỉ còn cách đến những nơi hẻo lánh tìm nơi ở. Ở trung tâm Hoàng Thành có một khách sạn cực kỳ xa hoa, toàn thân vàng son lộng lẫy, rất nhiều võ giả đi ngang qua đều ngưỡng mộ nhìn vào bên trong, người có thể ra vào nơi này đều không giàu thì cũng quý, võ giả bình thường căn bản không dám đặt chân vào.
"Chưởng quỹ, còn phòng trống không?"
Tần Lãng bước vào khách sạn hỏi.
"Quý khách đến vừa đúng, vừa có hai phòng trống, bất quá đó là hai phòng tốt nhất ở đây, giá cả cũng không ít, mỗi phòng một ngày cần 1 vạn lượng bạc trắng, không biết ngài có muốn thuê không?"
Tần Lãng âm thầm tặc lưỡi, một ngày đã cần 1 vạn lượng bạc trắng, đây quả là cướp của giữa ban ngày a! Cũng may hiện giờ hắn không thiếu tiền, liền gật đầu: "Ta muốn cả hai phòng, đây là tiền phòng bốn tháng."
Tần Lãng tự ở một phòng, một phòng khác là cho Vương Ngũ, Luyện Đan Sư Đại Tái còn phải hơn ba tháng nữa mới diễn ra, đặt trước bốn tháng vừa vặn để tránh phiền phức.
"Được. Đây là chìa khóa phòng, ngài cầm lấy. Phòng ngài đặt có nhân viên phục vụ chuyên môn, có gì cứ việc phân phó."
Thấy Tần Lãng ra tay hào phóng như vậy, lão bản kiểm kê tiền phòng không sai liền cười híp mắt đưa chìa khóa cho Tần Lãng. Đúng lúc này——
"Lão bản, chỗ các ngươi còn phòng trống không?"
Một thanh niên mặc trang phục Luyện Đan Sư tiến vào, mở miệng hỏi.
"Thật xin lỗi, hai phòng cuối cùng vừa mới có vị khách kia đặt rồi."
Lão bản mặt áy náy nói.
Ánh mắt của thanh niên dừng lại trên người Tần Lãng, mở miệng nói: "Vị bằng hữu này có thể nhường cho tại hạ một gian phòng không?"
Thanh niên mặc dù đang thỉnh cầu nhưng giọng nói lại tràn ngập vẻ cao ngạo, không cho phép cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận