Thần Hồn Đan Đế

Chương 2695: hoả tốc về nhà

Chương 2695: Hoả tốc về nhà
Tần Lãng chỉ vừa chạy được nửa đường thì đã bị một tầng bình chướng vô hình chặn lại.
Tần Lãng vừa định xem rốt cuộc có chuyện gì mà khiến hắn bị cản trở thì nghe trên đầu có tiếng quát nhẹ: “Vị khách nhân này, ngươi định khi nào mới chịu ra đây?”
Tần Lãng giật mình vì tiếng nói đột ngột xuất hiện khiến tim đập nhanh hơn.
Dù sao Tần Lãng cũng từng trải qua nhiều chuyện, dù ban đầu có hơi hoảng sợ nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh.
Nếu bị phát hiện rồi thì cứ thoải mái xuất hiện vậy.
Tần Lãng không hề hoảng loạn thu lại trận ẩn thân, chắp tay hướng đài cao nói: “Đại vương, xin chào!”
Tần Lãng xuất hiện đột ngột khiến mực nang giật mình hoảng sợ.
Hai con mắt nhỏ xíu của nó đảo liên hồi nhìn chằm chằm vào Tần Lãng một hồi, nhưng vì đang ở trên đại điện nên nó không dám nói gì thêm.
Người trên đài cao nghe vậy, thản nhiên gật đầu nói: “Ngẩng đầu lên, cho ta xem!”
Tần Lãng nghe thế trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn phối hợp ngẩng đầu, cho người trên đài cao xem mặt mình.
Dù có khó chịu thì đây cũng là địa bàn của người ta. Ở trên địa bàn người khác thì cứ nên ngoan ngoãn chút, tránh bị thiệt thòi mà không hay.
Người trên đài cao nhìn rồi bật cười nói: “Ngược lại là một chàng trai tuấn tú, sao lại nghĩ đến Cự Nhân Cốc này của ta?”
Mực nang nghe xong như bừng tỉnh, nó nhìn Tần Lãng không chớp mắt, giống như giờ mới hiểu ra là mình đã bị Tần Lãng dắt mũi một đoạn đường.
Tần Lãng nghe vậy, thản nhiên nói: “Ta đến tìm người.”
“Ồ, tìm người sao? Ngươi thử nói tên xem, ta xem nơi này của ta có người đó không.”
Nghe Tần Lãng nói vậy, đại vương trên đài cao ngược lại nảy sinh tò mò, liền hỏi.
Tần Lãng nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi bịa một câu chuyện nhỏ: “Trước kia thúc phụ của ta vô tình đến đây, nhặt được một đứa bé mang về nuôi, bây giờ đứa bé đã lớn, muốn tìm người thân nên ta đến xem.”
Đại vương trên đài cao nghe xong, buồn cười hỏi mực nang: “Sao, tìm người mà lại tìm đến chỗ chúng ta? Ngươi có nghe ai kể chuyện ném con bao giờ chưa?”
Mực nang phối hợp lắc đầu nói: “Không có.”
Thấy đại vương rốt cuộc chịu đặt ánh mắt lên người mình, mực nang vội thừa cơ nói ra những gì mình phát hiện.
Cảnh giới của vị đại vương này cao hơn vệ sĩ rất nhiều nên mực nang nói bằng âm lượng bình thường đại vương vẫn nghe được.
Tần Lãng có khả năng quan sát rất nhạy bén, thấy mực nang vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm mình, biết là đang nói về mình, lúc này liền lặng lẽ mở Thiên Nhãn Thánh Hồn, đồng thời kích hoạt tàn quyển Vô Tự Thiên Thư trong đầu.
Sau khi mực nang nói một hồi, không biết đại vương kia nghĩ gì mà liền từ trên đài cao đi xuống, từng bước một hướng về phía Tần Lãng.
Nói thật, vị đại vương này tướng mạo gần như giống Mây Hạch như đúc, chỉ khác là mắt của đại vương này màu xanh lam, còn mắt của Mây Hạch màu hổ phách.
Khí thế của đại vương này rất mạnh, lại vô cùng cao lớn, tạo cảm giác áp bức cực lớn.
Mực nang còn hơi khó chịu, liên tục lùi lại mấy bước mới dừng.
Sau đó liền nghe thấy đại vương kia nói: “Ngươi tên gì? Đến từ đâu?”
Tần Lãng không hề vòng vo mà nói thẳng: “Họ Tần tên Lãng, đến từ Thần giới.”
Đại vương kia ồ một tiếng, vừa cẩn thận liếc Tần Lãng vừa nói: “Vậy, trước đó thứ chất lỏng không rõ kia ở hải vực là do ngươi thả xuống sao?”
Cảm giác áp bức trên người đại vương này rất lớn, dù Tần Lãng đã mở Thiên Nhãn Thánh Hồn và tàn quyển Vô Tự Thiên Thư cũng vẫn rất áp lực.
Nghe giọng nói của đại vương không biết là có ý tốt hay xấu, Tần Lãng nhất thời không dám nói lời nào, chỉ im lặng đối diện với đại vương.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Cái gì? Chuyện đó sao?”
Để bảo đảm an toàn, Tần Lãng không thừa nhận việc này.
Đại vương nghe vậy như không tin nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lãng hồi lâu, sau đó mới quay người đi nói: “Không phải ngươi thả thì tốt rồi. Gần đây ta có việc ở Cự Nhân Cốc, không tiếp chuyện ngươi nữa, mời ngươi trở về, nếu có tin tức của đứa bé ta sẽ báo cho ngươi.”
Bị đuổi khách, Tần Lãng không nán lại mà lập tức quay người rời đi.
Giờ hắn có thể xác định Cự Nhân Cốc này chắc chắn có quan hệ huyết thống với Mây Hạch.
Thật ra lần này hắn đến chỉ để thăm dò tình hình, ai ngờ lại vô tình tìm được nơi này.
Hiện tại hắn chưa chuẩn bị đủ, ở trên địa bàn người ta rất có thể sẽ rơi vào thế bị động, chi bằng cứ nên rời đi trước, sau này tìm cơ hội khác.
Dù sao hắn cũng từng trải qua nhiều trận chiến nên lúc nào Tần Lãng cũng giữ cảnh giác cao nhất.
Ngay khi vừa xoay người hắn lập tức mở ra Hoàng Kim Ngự Giáp trận.
Đúng như Tần Lãng dự đoán, Hoàng Kim Ngự Giáp trận vừa mở ra thì hắn đã cảm nhận được một luồng kình phong đánh tới sau lưng.
Nhưng hắn vẫn lý trí không quay đầu lại mà bước nhanh về phía trước.
Hoàng Kim Ngự Giáp trận này là hắn xem được từ tàn quyển Vô Tự Thiên Thư, hiệu quả khá tốt, hoàn toàn chặn được đòn công kích của người khổng lồ phía sau, khiến Tần Lãng không cần lo lắng mà cứ thế chạy về phía trước.
Tần Lãng có trí nhớ cực tốt, theo đường cũ lúc đến, Tần Lãng rất nhanh đã ra khỏi Cự Nhân Cốc, sau đó ra khỏi hải vực.
Lúc này thời gian đã qua ba ngày hai đêm kể từ lúc Tần Lãng vào biển.
Đã lâu không có tin tức bên ngoài, lúc này Tần Lãng không hề dừng lại chút nào, mà đi thẳng về chỗ ở.
Về đến Thần giới, việc đầu tiên Tần Lãng làm là đến tiểu viện nơi cha mẹ ở.
Lần trước mẹ đã tự dặn dò, chắc chắn bây giờ vẫn còn nhớ, Tần Lãng phải đến thông báo cho bà một tiếng.
Tần Lãng chạy đến tiểu viện thì thấy vợ chồng Tần Chiến Hải đang dùng bữa.
Thấy Tần Lãng đến, Hiên Viên Tinh Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng bà rất nhanh đã phản ứng lại, vui vẻ nói:
“Lãng nhi, sao con nhanh về thế? Có tin gì rồi sao?”
Tần Lãng một đường chạy như bay, cổ họng sớm đã khô khốc, nghe Hiên Viên Tinh Tinh hỏi, liền cầm chén trà lạnh trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi mới nói:
“Có manh mối rồi, ở Cự Nhân Cốc, nhưng đối phương thực lực rất mạnh, không thăm dò được thông tin hữu ích gì mà còn làm kinh động đến bọn họ nữa.”
Hiên Viên Tinh Tinh nghe xong không khỏi lo lắng nói:
“Vậy làm sao bây giờ? Hay chúng ta chuyển chỗ ở đi?”
Tần Lãng nghe thế liền xua tay nói: “Không cần, trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn không hứng thú tìm đến đâu.”
Tần Lãng gãi đầu rồi lại nghĩ ra một chuyện nói: “Đúng rồi cha, con tìm được bạn cho cha rồi đấy!”
Vừa nghe Tần Lãng nói câu này không chỉ có Tần Chiến Hải mà ngay cả Hiên Viên Tinh Tinh cũng sầm mặt xuống.
Tần Lãng thấy sắc mặt cha mẹ thay đổi thì mới biết mình nói sai.
Lúc này lắc đầu nói: “Cha, con nói lỡ miệng, con tìm đồng bọn cho cha, sau này cha có thể cùng họ đánh cờ các kiểu.”
Tần Chiến Hải nghe vậy mới giãn sắc mặt.
Mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận