Thần Hồn Đan Đế

Chương 2293: bị đuổi kịp

“Phốc phốc!” Đại đao lóe lên hàn quang, đầu của thủ lĩnh thủ vệ bay lên trời, m·á·u tươi bắn ra tung tóe!
“Bịch!” Xác c·h·ế·t không đầu ầm vang rơi xuống đất, một tiểu nhân linh hồn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay từ trong x·á·c c·h·ế·t bay ra.
“Đế t·ử tha m·ạ·n·g!” Tiểu nhân linh hồn vừa xuất hiện đã thất kinh bỏ chạy, Bạch Như Ca căn bản không cho hắn cơ hội, một tay túm lấy, hai tay hung hăng bóp nát, tiểu nhân linh hồn trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ còn lại tiếng rên cuối cùng phiêu đãng trong không khí.
Thấy cảnh này, đám thủ vệ xung quanh sợ mất cả mật!
Mà khi Bạch Như Ca nhìn về phía bọn họ, chúng càng không tự chủ được run rẩy cả người.
Lúc vừa đ·á·n·h Bạch Như Ca, bọn chúng đã không hề nương tay, lại còn chuyên nhằm chỗ yếu mà đ·á·n·h!
Bạch Như Ca đang chuẩn bị ra tay với đám thủ vệ thì Bạch Lạc lên tiếng:
“Không cần phí thời gian với bọn chúng, mau đuổi theo Tần Lãng!” Bạch Lạc lạnh lùng liếc đám thủ vệ:
“Hừ! Về rồi sẽ xử lý các ngươi!” Nói xong, Bạch Như Ca theo sát Bạch Lạc ra khỏi thành.
Đám thủ vệ liếc nhìn bóng lưng Bạch Như Ca rời đi, liền vội vàng chạy trốn khỏi thành, nhưng bị hai thị nữ cầm kiếm chặn lại...
Bên ngoài thành trăm dặm.
Tần Lãng chạy nhanh ở phía trước.
Hứa Bác ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo, mồ hôi nhễ nhại.
“Tần Lãng, ngươi không thể chờ ta một chút sao? Không có ta giúp, ngươi có thể trốn được à?” Hứa Bác vừa lau mồ hôi vừa oán trách.
“Không tranh thủ thời gian chạy, chẳng lẽ chờ Thần Đế Bạch Lạc đuổi theo lấy m·ạ·n·g nhỏ của chúng ta à?” Tần Lãng không hề quay đầu lại nói.
Lúc này đương nhiên phải dốc hết sức mà chạy.
Nếu không nhờ Hứa Bác nhắc nhở nơi này vẫn còn trong phạm vi kh·ố·n·g c·h·ế của Thần Đế Bạch Lạc, một khi dùng phi thuyền sẽ bị định vị ngay lập tức, thì Tần Lãng đã sớm cho phi thuyền chạy trốn rồi.
Hứa Bác thở dốc:
“Không phải ta không muốn chạy, là thực sự chạy không nổi rồi! Ngươi không biết ta bị Bạch Như Ca bắt được rồi bị t·ra t·ấ·n không ra gì đâu, ta suýt nữa là dưỡng khí hao hết, tinh tẫn nhân vong!” “Nếu không phải trong lòng ta còn sót lại chút tín niệm, ta sợ là đã bị Bạch Như Ca chinh phục, sắc dụ thành công rồi!” Tần Lãng lắc đầu:
“Ta không có hứng thú với chuyện giữa ngươi và Bạch Như Ca.” “Bây giờ chúng ta đã ra khỏi thành rồi, ngươi không cần phải đi theo ta, tốt nhất là chúng ta nên tách ra, tránh để ta liên lụy đến ngươi!” Hứa Bác trực tiếp vỗ ngực:
“Ta Hứa Bác có phải loại người bỏ bạn chạy lấy thân đâu? Ngươi cứ yên tâm, chừng nào chưa đến chỗ tuyệt đối an toàn thì ta tuyệt đối không bỏ rơi ngươi!” Bên ngoài thì Lăng Nhiên vậy thôi, chứ trong lòng Hứa Bác thầm nghĩ:
“Nếu không phải sợ chạy một mình mà bị Bạch Như Ca đuổi kịp thì chắc chắn một con đường c·h·ế·t, thì ta đã không theo Tần Lãng mạo hiểm đâu!” Đi theo Tần Lãng chạy trốn còn có chút hy vọng sống, nếu mà một mình thì c·h·ế·t chắc rồi!
“Tùy ngươi!” Thấy Hứa Bác cố chấp, Tần Lãng cũng lười nói nhiều, ngẩng đầu xác định phương hướng rồi tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Hắn có thể cảm nhận được Đường Tâm Nhiên đang ở hướng này, càng đi tới, khí tức cũng càng đậm.
Đi thêm vài dặm, Tần Lãng lập tức cảm thấy vô cùng nóng lòng!
Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Đường Tâm Nhiên càng ngày càng rõ!
Mà dường như Đường Tâm Nhiên cũng p·h·á·t hiện ra sự tồn tại của hắn, đang nhanh c·h·ó·n·g di chuyển về phía này!
“Tâm Nhiên, chờ ta! Ta đến cứu ngươi đây!” Tần Lãng trong lòng nóng như lửa đốt, cảm xúc trở nên k·í·c·h đ·ộ·n·g, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ.
Hứa Bác bên cạnh cũng hưng phấn lên:
“Chúng ta chỉ cần đi thêm khoảng năm mươi dặm nữa là có thể rời khỏi phạm vi k·h·ố·n·g c·h·ế của Thần Đế Bạch Lạc, đến lúc đó đó là khu vực chung rồi, chúng ta cho phi thuyền bay cũng không bị Thần Đế Bạch Lạc p·h·á·t hiện!” Hứa Bác đã quyết định, đến nơi đó liền chia tay Tần Lãng mỗi người một ngả!
Dù sao ngay cả Đế tử cũng dám tùy t·i·ệ·n đ·á·n·h người, không phải bối cảnh lớn thì cũng là cái loại gây chuyện tinh!
Ở chung với loại người như vậy nguy hiểm quá!
Nhưng ngay lúc này—— “Phụ thân, mau nhìn, Tần Lãng bọn chúng ở ngay phía trước!” Phía sau mấy dặm, một tiếng h·é·t lớn đầy ngạc nhiên truyền đến.
Tần Lãng và Hứa Bác giật mình quay đầu, thấy một chiếc phi thuyền khổng lồ bay lượn từ phía sau tới, tiếng nói vọng ra từ trong phi thuyền, xuyên qua lớp kính phi thuyền có thể thấy rõ mặt mũi s·ư·n·g phồng của Bạch Như Ca với vẻ mặt hưng phấn!
Mà sau lưng Bạch Như Ca, một người đàn ông trung niên khí chất trầm ổn đang đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế vô cùng mạnh mẽ!
Thấy người đàn ông trung niên đó, con ngươi Tần Lãng đột nhiên co rút lại!
Người này không phải ai khác, chính là Thần Đế Bạch Lạc từng đ·á·n·h một trận với hắn ở Đan Hoàng c·ô·n·g hội!
“Bọn chúng tới nhanh thật!” Hứa Bác kinh hãi thất sắc.
Tần Lãng nhanh chóng cho phi thuyền không gian xuất hiện, một bước nhảy vào, trầm giọng nói:
“Đi nhanh lên!” Hứa Bác lúc nãy còn đang thở dốc giờ thì nhanh như thỏ, theo sát phía sau Tần Lãng nhảy vào phi thuyền, động tác cực nhanh.
“Sưu!” Phi thuyền hóa thành một vệt lưu quang bay về phía trước!
“Muốn chạy trốn? Nằm mơ!” Trong tiếng cười lạnh của Bạch Như Ca, bọn chúng điều khiển phi thuyền với tốc độ cực nhanh không ngừng đuổi theo Tần Lãng.
Phi thuyền của Thần Đế Bạch Lạc, về chất lượng là tuyệt đối đứng đầu trong thần giới!
Không chỉ có khả năng phòng ngự cực mạnh, tốc độ còn nhanh đến cực hạn!
Mà lực c·ô·n·g kích của nó cũng là vô song!
Toàn bộ thần giới có thể sánh bằng nó thì gần như không có!
Chưa đầy một phút, phi thuyền của Thần Đế Bạch Lạc đã đuổi kịp phi thuyền của Tần Lãng!
“Oanh!” Một đợt c·ô·n·g kích năng lượng cường đại ập tới, hung hăng đ·â·m vào phi thuyền của Tần Lãng!
“Ầm ầm!” Phi thuyền phát ra một tiếng vang lớn, trong nháy mắt nổ tung thành vô số mảnh vỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận