Thần Hồn Đan Đế

Chương 1208: Quên ngươi

"Được." Trong lòng càng thêm bất an, Tần Lãng hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu, theo sát phía sau Tĩnh Tâm chưởng môn đi về hướng thiền phòng.
Trong thiền phòng của Tĩnh Tâm am. Tần Lãng và Tĩnh Tâm chưởng môn ngồi đối diện nhau.
"Tần thí chủ, vì ngươi muốn cứu Đường cô nương, nên lão ni có một số việc nhất định phải nói cho ngươi biết!" Tĩnh Tâm chưởng môn thở dài một hơi, nói thẳng với Tần Lãng: "Trong Phật môn của ta, giảng về nhân quả tuần hoàn, muốn có được thì phải mất mát, ngươi muốn cứu Đường cô nương, nhất định phải đánh đổi khá nhiều! Chỉ là cái giá phải trả này cực kỳ đắt đỏ, lão ni sợ Tần thí chủ một lúc sẽ không thể chấp nhận được."
"Tĩnh Tâm chưởng môn, ngài không cần khó xử, ta đã đoán được để cứu Tâm Nhiên thì phải trả giá như thế nào! Ngài yên tâm, chỉ cần có thể để Tâm Nhiên còn sống, dù phải nỗ lực lớn hơn nữa, cái giá lớn hơn nữa ta đều có thể tiếp nhận!" Trong lòng đau xót, Tần Lãng mở miệng nói.
"Ồ? Tần thí chủ vậy mà đã đoán được?" Ánh mắt Tĩnh Tâm chưởng môn lộ ra một chút kinh ngạc, tò mò nói.
"Vâng. Nếu như ta không đoán sai, cái giá phải trả để cứu Tâm Nhiên chính là sẽ khiến nàng quên hết tất cả ký ức trước kia?" Tần Lãng lại hít sâu một hơi, lên tiếng.
"Tần thí chủ quả nhiên thông minh, vậy mà đã đoán được." Tĩnh Tâm chưởng môn chớp mắt nói.
"Ta cũng mới vừa phát hiện điều này từ trên người tiểu sư phụ Mộng Khả." Tần Lãng nói.
"Đã vậy, lão ni sẽ xác nhận lại với ngươi một lần nữa — để cứu Đường cô nương, ngươi thật sự nguyện ý để nàng mất đi tất cả ký ức trước kia, triệt để quên ngươi, quên hết những gì trước kia giữa hai ngươi, coi như sau này gặp lại, Đường cô nương nhìn ngươi như người xa lạ, căn bản không nhớ nổi quá khứ giữa hai ngươi."
"Hơn nữa để ổn định hồn phách của nàng, trong vòng ngàn năm, ngươi không được để lộ mối quan hệ giữa hai người, cho dù có gặp lại, cũng phải nhớ kỹ điểm này, nếu không mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển, sẽ khiến Đường cô nương trọng thương, nghiêm trọng có thể hồn phi phách tán tại chỗ!" Ánh mắt Tĩnh Tâm chưởng môn nhìn thẳng vào Tần Lãng, trịnh trọng nói.
"Triệt để quên ta, lại còn không được nhận nhau trong vòng ngàn năm!" Tần Lãng con ngươi đột nhiên co rút lại, trong lòng đau như cắt.
"Chỉ cần có thể để Tâm Nhiên còn sống, đừng nói là để nàng quên ta, cho dù để ta đổi mạng, ta cũng chắc chắn sẽ không chút do dự!" Tần Lãng thất vọng mất mát, nhưng không hề do dự chút nào, ngay lập tức đáp ứng với Tĩnh Tâm chưởng môn.
Tần Lãng dù trong lòng không nỡ, nhưng lúc này hắn không thể quá ích kỷ, Đường Tâm Nhiên chỉ cần có thể sống, việc nàng quên mình thì có sao?
"Đường cô nương có được người chồng như ngươi, thật sự là phúc phận tu ba đời." Tĩnh Tâm chưởng môn vui mừng nhẹ gật đầu.
Trước đó, bà còn sợ Tần Lãng sẽ vì việc Đường Tâm Nhiên mất đi trí nhớ trước đây mà xoắn xuýt do dự, không ngờ Tần Lãng lại không chút do dự mà đáp ứng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tĩnh Tâm chưởng môn.
"Có thể gặp được Tâm Nhiên, mới là phúc phận tu ba đời của Tần Lãng ta mới đúng. Tĩnh Tâm chưởng môn, chuyện này, ta hi vọng... hi vọng ngài đừng nói cho Tâm Nhiên biết, nếu không ta sợ sau khi biết nàng sẽ cố chấp, từ chối điều trị..." Tần Lãng nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng bổ sung.
"Cái này Tần thí chủ cứ yên tâm, hiện tại Đường cô nương đang trong hôn mê, căn bản không biết rõ những chuyện chúng ta đã bàn." Tĩnh Tâm chưởng môn nói.
"Vậy thì tốt, để không làm phiền Tĩnh Tâm chưởng môn trị liệu cho Tâm Nhiên, ta xin phép cáo từ." Tần Lãng biết hắn ở lại nơi này sẽ ảnh hưởng đến việc Tĩnh Tâm chưởng môn trị liệu cho Đường Tâm Nhiên, nên mở miệng muốn rời đi.
"Tần thí chủ đừng vội. Tĩnh Tâm am của ta bị biến cố này, trận pháp bị phá hỏng, chẳng bao lâu sẽ không thể ẩn thân được, vì sự an toàn, lão ni sẽ đưa Đường cô nương rời khỏi Tĩnh Tâm am, đến 'Grant trời cao', nơi đó là thánh địa tu luyện của Phật môn ta, sẽ có ích cho việc tu thân dưỡng tính của Đường cô nương, giúp nàng triệt để giác ngộ."
"Grant trời cao? Đó là nơi nào?" Tần Lãng nhíu mày hỏi.
"Grant trời cao là nơi tu hành trước kia của lão ni, còn vị trí cụ thể thì Tần thí chủ tốt nhất đừng hỏi, đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng có người ngoài nào vào được Grant trời cao, Tần thí chủ ngươi cũng không thể tìm tới được đâu. Nếu như ngươi và Đường cô nương có duyên, một ngàn năm sau, các ngươi nhất định có thể gặp lại nhau. Còn đến lúc đó các ngươi có thể ở bên nhau không, thì phải xem vào tạo hóa của hai người." Tĩnh Tâm chưởng môn đáp lời, khiến Tần Lãng từ bỏ ý định dò hỏi.
"Lão ni và mọi người sẽ rời đi ngay bây giờ. Tĩnh Tâm am này do một vị tiền bối của Grant trời cao lưu lại, đây là pháp khí rời đi nơi này, Tần thí chủ có thể rời khỏi đây ngay bây giờ, hoặc cũng có thể ở lại đây tu luyện, cảm ngộ trận pháp xung quanh Tĩnh Tâm am."
Tĩnh Tâm chưởng môn vừa dứt lời, liền đứng dậy rời đi, rất nhanh tập hợp Mộng Khả cùng bốn vị ni cô trung niên khác đỡ Đường Tâm Nhiên đang hôn mê, cả bảy người nhanh chóng rời đi.
Nhìn Tĩnh Tâm chưởng môn mang theo Đường Tâm Nhiên rời đi, Tần Lãng cảm giác như mình vừa mất đi một thứ vô cùng quan trọng, cả người ngẩn ngơ hồi lâu, như hóa đá.
"Tâm Nhiên có thể sống đã là kết quả tốt nhất rồi, mình mất mát gì, đáng ra phải cao hứng mới đúng!" "Cùng lắm thì đợi thêm ngàn năm nữa, một ngàn năm sau gặp lại Tâm Nhiên!" Cố gắng vui vẻ, Tần Lãng chuẩn bị rời khỏi nơi đau thương này, nhưng khi ánh mắt nhìn vào trận pháp xung quanh Tĩnh Tâm am, đôi mắt hắn sáng lên!
Trận pháp ẩn chứa trong Tĩnh Tâm am còn thần bí và mạnh hơn cả Cửu Long khóa trời trận mà Thanh Sơn và Phong Ma đã bày ra trước kia, nếu hắn ở lại đây nghiên cứu, dù chỉ học được một chút da lông cũng là một thu hoạch vô cùng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận