Thần Hồn Đan Đế

Chương 2221: trong bóng tối thụ yêu bản tôn

Những người này ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch, động tác cứng ngắc, nhìn qua tựa như cái xác không hồn bình thường!
“Nhị thúc!” “Đại ca!” “Tộc trưởng!” Cùng lúc đó, trong Lục Chi Đội Ngũ không ít võ giả nhao nhao mở miệng kinh hô lên!
Rất hiển nhiên, những thân ảnh đang lao tới kia lại chính là đồng bạn và người thân của bọn họ!
Mà những người này chính là những người vừa bị thụ yêu quét sạch mà c·hết trong lịch luyện thông đạo!
Tần Nguyệt chớp đôi mắt to, vẻ mặt hoang mang: “Những người này không phải đều đã bị đ·ánh c·hết rồi sao, sao bọn họ lại s·ố·ng lại? Hơn nữa động tác của bọn họ thật nhanh, lại còn chạy tới trước mặt chúng ta!” Một bên, Tần Lãng ánh mắt lướt qua vô số thân ảnh đang c·u·ồng xông tới, trầm giọng nói: “Những người này, bây giờ đã không thể gọi là “Người” được nữa!” Tần Nguyệt vẻ mặt đầy hoang mang: “Vì sao?” Hai người đang nói chuyện thì những thân ảnh kia đã xông đến trước mặt đội ngũ.
Không ít võ giả vừa nhìn thấy người thân liền mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới trước, đón lấy người thân.
Mất đi rồi lại có được trùng phùng, khiến bọn họ nhất thời vui mừng như dại.
“Cẩn thận! Không được đi qua!” Thấy các võ giả không chút phòng bị chạy về phía trước, Tần Lãng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng đã muộn!
Đối mặt với người thân, những thân ảnh kia cũng nhanh chónh nghênh đón, nhưng thay vì ôm lấy thì lại giơ từng đôi móng vuốt sắc bén!
“Phốc!” “Phốc!” “Phốc!” Tiếng kêu th·ả·m t·h·iết liên tiếp vang lên không ngừng, từng võ giả kinh ngạc nhìn thân nhân đ·â·m x·u·y·ê·n tim mình.
Bọn họ căn bản không ngờ người thân lại tự tay đ·á·n·h g·iết mình!
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy võ giả đã c·hết t·h·ả·m tại chỗ!
Nhìn cảnh tượng m·á·u tươi văng khắp nơi, không ít võ giả phía sau đang mừng rỡ lao tới đón người thân vội vàng dừng bước chân!
“Bọn họ đã bị thụ yêu khống chế, căn bản không phải thân nhân của các ngươi! Muốn sống thì hãy g·i·ết mà thoát ra!” Tần Lãng hét lớn một tiếng, vung một chém, mấy thân ảnh lao tới trước người bị hắn c·h·é·m bay ra ngoài.
“Đáng gét thụ yêu! g·i·ết Nhị ca của ta lại còn điều khiển hắn!” “g·i·ết! Đợi ta thoát ra, nhất định tự tay đốt trụi tất cả lũ thụ yêu này!” Được Tần Lãng nhắc nhở, các võ giả kịp phản ứng, nhao nhao rút v·ũ k·hí tấn công những thân ảnh đang xông tới!
Trong khoảnh khắc, đ·ao quang k·i·ếm ảnh, linh lực ba động c·u·ồ·n g bạo, tiếng n·ổ tung, tiếng kêu th·ả·m t·h·iết, tiếng rên, tiếng gầm gừ vang lên không ngừng, m·á·u tươi liên tục đổ xuống trong Lục Chi Đội Ngũ.
Những thân ảnh lao tới tuy không nhiều bằng số lượng võ giả, nhưng từng tên một đều không hề biết đau đớn, nhìn thấy người sống thì giống như dục vọng trong cơ thể bị kích thích, bị đánh bay rồi lại nhanh chóng đứng lên, phát ra những tiếng gầm rú như dã thú, xông lên điên cuồng.
Không ít thân ảnh bị c·h·é·m đứt hai tay thì giương nanh múa vuốt lao về phía trước, thậm chí có những thân ảnh bị c·h·é·m r·ụ·n·g cả hai chân vẫn cố bò về phía các võ giả!
Trong mắt bọn chúng, võ giả Lục Chi Đội Ngũ chính là món mỹ thực phong phú!
Dưới sự tấn công không sợ c·hết của chúng, ngày càng có nhiều võ giả bỏ m·ạng, chỉ trong mười mấy phút, đã có ít nhất mấy ngàn người m·á·u đổ tại chỗ!
Mà Lục Chi Đội Ngũ tiến về phía trước chỉ được khoảng hai, ba dặm!
Điểm cuối cùng vẫn còn xa vời!
Dưới chân Tần Lãng ngã xuống vô số thân ảnh, tường đổ vách nát khắp nơi, m·á·u tươi nhuộm đỏ cả đại địa, mùi huyết tinh nồng nặc bao trùm khắp nơi!
Núi thây biển m·á·u!
Đã có ít nhất mấy ngàn thân ảnh m·ất m·ạng trong tay Tần Lãng!
Nhưng bọn chúng giống như g·i·ết không hết, không ngừng hiện ra trước mặt Tần Lãng, xông lên không sợ c·h·ết!
Tần Lãng cau mày.
Hắn phát hiện mỗi lần tấn công qua đi, những thân ảnh lao đến sau lại càng mạnh lên rất nhiều, sức mạnh ấy vừa hay áp chế được những đòn tấn công trước của hắn!
Và khi Tần Lãng tăng sức tấn công lên nữa thì lực tấn công của những thân ảnh kia cũng trở nên mạnh hơn tương ứng!
Tần Lãng càng mạnh thì những thân ảnh này cũng càng mạnh!
Mà loại sức mạnh này vốn dĩ không phải những thân ảnh này khi còn sống có được!
Rất hiển nhiên, thụ yêu đã ban cho những thân ảnh này một loại sức mạnh giống như những cành cây quấn lấy võ giả trước đó, có thể vừa hay áp chế Tần Lãng!
Đương nhiên, nếu Tần Lãng thể hiện ra toàn bộ thực lực thì hoàn toàn có thể dễ dàng miểu s·á·t vô số thân ảnh này!
Nhưng hắn không làm vậy!
Thứ nhất, tráng hổ Vĩnh Hòa Đỗ Phi Dương đang quan chiến từ xa, Tần Lãng không muốn lộ tu vi của mình; Thứ hai, và cũng là điểm quan trọng nhất, Tần Lãng có thể cảm nhận được có một đôi mắt đang lơ lửng không cố định đã khóa chặt hắn, thân ảnh này vô cùng cẩn t·h·ậ·n, giữ khoảng cách khiến Tần Lãng không đủ chắc chắn để có thể một kích t·i·êu d·iệt nó, do đó, để tránh đánh rắn động cỏ, hắn tạm thời không thể hiện ra sức chiến đấu mạnh nhất!
Hỗn chiến kéo dài suốt nửa giờ, những thân ảnh kia ngã xuống một mảng lớn, nhưng Lục Chi Đội Ngũ cũng có hơn vạn võ giả c·hết t·h·ả·m tại chỗ, họ tiến về phía trước được khoảng sáu, bảy dặm!
Thương vong của hai bên đều vô cùng t·h·ả·m khốc!
Mà Tần Lãng đã cảm nhận được cặp mắt đang khóa chặt mình kia cùng khí tức có chút không kìm nén được nữa!
Thứ nhất, khoảng cách của hai bên đã rất gần, rất nhanh nó sẽ bại lộ hành tung!
Thứ hai, hắn phát hiện lực chiến đấu của Tần Lãng đang dẫn đầu đội ngũ đã không tăng lên nữa, cảm giác lo lắng ban đầu của nó cũng biến m·ấ·t!
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Tần Lãng đã cho thấy sức mạnh mạnh nhất của mình!
“Hô!” Một thân ảnh bị đ·ánh bay ngã mạnh xuống đất, một cỗ ba động nhỏ chui vào cơ thể nó, thân ảnh vốn không thể bò dậy đột nhiên nhảy lên, hòa vào dòng người lao về phía trước, bay thẳng tới Tần Lãng.
Rất hiển nhiên, nó biết Tần Lãng là người dẫn đầu đội ngũ, chỉ cần g·i·ết hắn thì đội ngũ võ giả sẽ tan rã!
Và bây giờ, nó muốn nhờ mấy chục thân ảnh xung quanh yểm hộ, tấn công Tần Lãng một đòn trí m·ạ·n·g!
Bạn cần đăng nhập để bình luận