Thần Hồn Đan Đế

Chương 2685: Luân Hồi Chi Môn

Chương 2685: Luân Hồi Chi Môn
Thấy Vân Hạch vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Tần Lãng khẽ thở dài một tiếng nói: "Vân Hạch ngoan, con về trước đi."
"Không, ta không!" Lúc này Vân Hạch lại bướng bỉnh lạ thường, nhất quyết không chịu về.
Ba Đồ Lỗ thấy Vân Hạch không chịu, sợ hai người xảy ra mâu thuẫn, dẫn đến nội bộ xung đột, liền lên tiếng khuyên nhủ: "Tần Lãng, tiểu hài tử không chịu, cứ để nó vậy đi."
Nghe Ba Đồ Lỗ mở miệng bảo vệ mình, Vân Hạch liền trốn sau lưng Ba Đồ Lỗ, hé nửa khuôn mặt, không ngừng nhăn nhó, lè lưỡi về phía Tần Lãng.
Tần Lãng thấy thế cũng hết cách với Vân Hạch, đành phải để con đi theo.
Ở phía bên kia, Lục Hồ Tử Lão Đầu cũng đang cố gắng thử xem cách hóa giải đám oan hồn kia. Nói thật, là một trong những người bảo vệ vị diện thần giới, Lục Hồ Tử Lão Đầu lại giống như một nhân viên nhàn tản hơn, bình thường chỉ đi đánh nước mắm, chẳng làm chuyện gì tốn sức cả. Trước kia hắn chẳng có cảm giác nguy cơ nào, nhưng bởi vì lần này Vân Hạch biểu hiện quá mức nổi trội, hắn không muốn bị bỏ lại quá xa, nên đã chuẩn bị một phen tranh tài như thế, để tìm lại cảm giác tồn tại.
Chỉ thấy hắn dùng cái giải hồn pháp mà mình đã gần quên hết, thử giải hồn xem những oan hồn kia có nỗi oan khuất gì, sau đó giải quyết từng cái một. Ai ngờ vừa mới giải một cái đã thấy hoa mắt chóng mặt, buồn nôn không thôi. Hắn thử giải tiếp một cái, lần này oan hồn có oan nghiệt cực kỳ sâu nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn, khiến hắn nước mắt lưng tròng.
Thấy Lục Hồ Tử Lão Đầu chật vật như vậy, Ba Đồ Lỗ không quên tiến lên châm chọc: "Sao, thấy không dễ chịu phải không? Lúc trước còn mải làm gì thế? Đây chính là cái kết của kẻ lười biếng. Đúng là: Sớm biết thế này, sao lúc trước còn làm vậy!"
Trong lúc hai lão đầu nhi cãi cọ nhau, Băng Lăng trong đại điện cũng lặng lẽ lan tràn, chậm rãi từ trên sàn nhà lan đến toàn bộ trần nhà, khiến cho cả đại điện đều trở nên vô cùng băng giá. Nhiệt độ trong đại điện thay đổi đã thành công ngăn hai lão đầu tiếp tục tranh cãi.
"Tần Lãng, ngươi có cách nào không?" Ba Đồ Lỗ tu hành theo hướng khác nên bất lực với đám oan nghiệt này, chỉ có thể trước nhờ đến Tần Lãng giúp đỡ.
Tần Lãng liếc nhìn Ba Đồ Lỗ, làm thủ hiệu im lặng.
Ban đầu hắn muốn giải quyết đám oan nghiệt này trước, dù sao kéo dài thời gian cũng không tốt, nhưng xui xẻo là, ngay một giây trước khi hắn quyết định ra tay, Vô Tự Thiên Thư tàn quyển trong đầu hắn lại "Ong ong" rung lên.
Đây là Hồi 1: Tần Lãng trong đầu Vô Tự Thiên Thư tàn quyển phát ra chấn động, Tần Lãng không dám khinh thường. Ba Đồ Lỗ bọn họ thấy Tần Lãng làm thủ hiệu thì lập tức giữ im lặng.
Còn Tần Lãng thì đưa hồn thức vào trong đầu, tranh thủ từng giây bắt đầu đọc Vô Tự Thiên Thư tàn quyển. Dựa theo phương hướng rung động, Tần Lãng rất nhanh đã tìm thấy phần liên quan, đó là một đoạn ghi chép về luân hồi chi lộ theo phật giáo, thoạt đọc thì chữ nghĩa tối nghĩa khó đọc, ý nghĩa cũng hết sức mơ hồ.
Nhưng Tần Lãng vừa thấy thì hai mắt lại sáng lên. Lúc trước hắn cũng đã từng tiếp xúc với Phổ Độ chi đạo luân hồi của phật gia, nhưng lại không tinh thông, nếu Phổ Độ trong vòng mười tiểu quỷ thì không sao, nhưng nếu nhiều như vậy, thì tuyệt đối không thể, mà còn có thể bị nghiệp lực của oan hồn nhập vào người, làm ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn. Lúc này, đoạn ghi chép này có thể nói là gối đầu đúng lúc trời đông giá rét.
Tần Lãng hít sâu một hơi, khiến nội tâm mình dần bình tĩnh lại, hết sức chuyên chú nghiên cứu đoạn văn trước mắt này. Các loại chân chính ổn định lại tâm thần rồi, tất cả thanh âm huyên náo xung quanh đều biến mất, Tần Lãng trong nháy mắt phảng phất tiến vào cảnh giới không ta và vong ngã.
Hắn đi theo sự chỉ dẫn của nội tâm, xuyên thẳng qua không ngừng trong đoạn văn, nhờ vào năng lực lĩnh ngộ mạnh mẽ hữu lực của nội tâm, không ngừng tinh tiến. Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, Tần Lãng đột nhiên mở mắt.
Khác với trước kia rất nhiều, trong mắt Tần Lãng phảng phất dát một lớp kim quang rực rỡ, mà lúc mở mắt, kim quang lại càng thêm sáng chói! Mọi người thấy sự thay đổi của Tần Lãng thì không khỏi tự chủ thốt lên kinh ngạc.
Đặc biệt là Vân Hạch, sau khi thấy sự biến đổi của Tần Lãng, vội vàng chạy tới, giữ chặt tay Tần Lãng hết nhìn trái lại ngó nghiêng, tò mò không thôi. Tình huống của đám oan hồn kia bây giờ đã nghiêm trọng hơn không ít, từng con vây quanh đại điện, xoay tròn một chỗ, không chịu rời đi nửa bước. Thậm chí có bóng dáng đã rất đậm, chỉ cần chờ nhiệt độ trong đại điện giảm xuống thêm chút nữa, bọn chúng liền có thể ảo hóa ra sương mù thể, tiến vào đại điện, làm ảnh hưởng đến tâm trí con người.
Tần Lãng phẩy tay ý bảo Vân Hạch tránh ra, còn mình thì nhanh chóng đi vào trong đại điện, lấy tay làm bút, nhanh chóng vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Lấy vòng tròn này làm ranh giới, Tần Lãng không ngừng tràn vào linh lực trong vòng, chờ đến khi linh lực đã đầy đủ dồi dào, Tần Lãng lúc này mới dùng những linh lực này với pháp tắc chi pháp từ trong Vô Tự Thiên Thư tàn quyển, ảo hóa thành một đạo pháp luân lớn của phật gia.
Lấy pháp luân này làm trung tâm, Tần Lãng dung nhập đạo vận vào bên trong, trong nháy mắt uy lực pháp luân lớn hơn gấp mấy lần. Sau khi làm xong hết thảy, Tần Lãng lại lẳng lặng niệm tụng những pháp tắc chi pháp vừa thấy được trong Vô Tự Thiên Thư tàn quyển, theo Tần Lãng niệm tụng, pháp luân cuối cùng cũng hình thành viên mãn.
Ngay khi pháp luân phật pháp vừa hình thành, hơi lạnh trong đại điện lập tức được cải thiện, còn những oan hồn kia cũng bị pháp luân hấp dẫn, tạo thành một cơn gió mạnh mẽ trên bàn xoay của pháp luân. Tựa hồ cảm giác được bản thân sắp bị đưa vào luân hồi chi lộ, những oan hồn kia lập tức giằng co kịch liệt, khiến đèn trong đại điện đều rung lắc dữ dội.
Thấy tình huống như vậy, Tần Lãng biết là có hiệu quả, liền tiếp tục niệm pháp tắc chi pháp một lần nữa. Theo pháp tắc chi pháp tăng cường, oan hồn xung quanh pháp luân đều bị hút vào trong mâm của pháp luân.
Pháp luân sau khi hút oan hồn vào trong trong nháy mắt, liền trở nên đục ngầu một chút rồi lại trong suốt như bình thường. Và khi oan hồn xung quanh pháp luân đều đã bị hút vào, thì đại điện lạnh giá cũng khôi phục lại nhiệt độ ban đầu.
Lục Hồ Tử Lão Đầu đã bị đông cứng cả người từ sớm, lúc này thân thể mới chậm rãi hồi phục tri giác. Hắn vừa muốn mở miệng thì lại bị Tần Lãng, người đang nhìn chằm chằm hành động của hắn khuyên can.
Nghe Tần Lãng dùng phúc ngữ truyền âm nói: "Đừng lên tiếng, hồn phách lúc này bất ổn, nếu mà bị quấy rầy, chỉ sợ thất bại trong gang tấc, đến lúc đó ta đoán chừng cũng không áp được những oan hồn như vậy."
Nghe thấy Tần Lãng nói vậy, Lục Hồ Tử Lão Đầu không dám lỗ mãng, lúc này ngậm miệng lại. Những hồn phách trong mâm của pháp luân lúc mới đầu còn ổn, nhưng theo pháp luân xoay chuyển nhanh chóng, những tiếng kêu vốn chói tai của chúng đã biến mất, toàn bộ hồn thể đều dần trở nên hiền hòa hơn, từ trạng thái oán hận ban đầu.
Thấy tình huống như vậy, Tần Lãng liền hiểu thời cơ đã chín muồi, lúc này ở phía sau pháp luân, dùng phương pháp trong tàn quyển của Vô Tự Thiên Thư làm một cánh cửa luân hồi. Cửa luân hồi vừa xuất hiện thì cảm giác lạnh lẽo trên bàn pháp luân hoàn toàn biến mất.
Tần Lãng mở thiên nhãn thánh hồn, có thể thấy từng linh hồn đã được tịnh hóa từ trong mâm của pháp luân đi ra, đều đi về phía cánh cửa kia. Ở đằng xa, Ba Đồ Lỗ bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy cánh cửa trở về này, liền kinh ngạc mở to mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận