Thần Hồn Đan Đế

Chương 147: Còn coi là sẽ không còn được gặp lại ngươi

"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!"
Liên tiếp tám tiếng nổ nội kình vang lên từ bên trong cơ thể Tân chấp sự, hắn đã sớm phát hiện tám đạo nội kình này dùng linh lực dồi dào bao bọc chuẩn bị tiêu trừ! Nhưng theo tiếng nổ của nội kình, tám đạo hỏa diễm đỏ rực lộ ra! Vừa xuất hiện, nhiệt độ nóng bỏng liền đốt cháy linh lực bao quanh thành hư vô, nhanh chóng thiêu đốt ngũ tạng lục phủ của Tân chấp sự!
Vừa rồi, Tần Lãng liều mạng một kích, mượn Bát Trọng Lãng nội kình yểm hộ để Xích Viêm Địa Hỏa vào trong cơ thể Tân chấp sự! Xích Viêm Địa Hỏa chính là một trong mười đại địa hỏa của Linh Võ Đại Lục, uy lực kinh khủng biết bao? Huống chi lại trực tiếp thiêu đốt trong cơ thể Tân chấp sự, lực phá hoại càng thêm kinh người!
"A!"
Ngũ tạng lục phủ trong nháy mắt bị thiêu đốt thấu xương, đau đớn truyền đến như hàng vạn con kiến cắn xé cơ thể, Tân chấp sự không nhịn được há to miệng gào thét, có thể lờ mờ thấy những ngọn lửa đỏ rực đang cuồn cuộn trong miệng hắn!
"Là Xích Viêm Địa Hỏa!"
"Ngươi lại có được Xích Viêm Địa Hỏa!"
Trong nháy mắt, giọng Tân chấp sự trở nên khàn đặc, linh lực trong cơ thể bị Xích Viêm Địa Hỏa thôn phệ hết, ngũ tạng lục phủ bốc cháy hừng hực, huyết dịch từ trong mạch máu trào ra, làn da đỏ rực, nhìn Tần Lãng trong mắt tràn đầy kinh hoàng!
"Không sai, ta đã có được Xích Viêm Địa Hỏa, nhưng ngươi biết quá muộn! Yên tâm đi thôi, chẳng bao lâu nữa ta sẽ cho Phong Viễn Kỳ xuống dưới theo ngươi!"
Tần Lãng nhàn nhạt liếc nhìn Tân chấp sự, kéo thân thể bị thương từng bước đi về phía xa.
"Thật là quá xui xẻo, vết thương vừa rồi, giờ lại bị trọng thương, phải tìm nơi an toàn chữa thương mới được!"
Tần Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may nơi này cách Thanh Phong trấn đã rất xa, cũng không sợ đệ tử Phong Vân Tông đuổi theo nữa.
"Giết năm tên Chân Truyền đệ tử, hôm nay ngay cả ta cũng muốn mất mạng trong tay Tần Lãng!"
Trong lòng tràn đầy không cam lòng và giận dữ, giờ phút này hỏa diễm trong cơ thể Tân chấp sự bộc phát, toàn bộ bề mặt thân thể đã bị hỏa diễm bao phủ, cả người trở thành một Hỏa Nhân! Sau cơn đau đớn dữ dội, Tân chấp sự trong chốc lát chết lặng, phảng phất không còn cảm giác đau, nhìn bóng lưng thiếu niên chậm rãi rời đi, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, dồn hết chút sức lực cuối cùng phóng về phía Tần Lãng, đồng thời từ túi trữ vật lấy ra một viên phù triện đột nhiên ném về phía Tần Lãng:
"Dung hợp Xích Viêm Địa Hỏa thì sao! Cùng chết đi!"
Theo tiếng kêu của Tân chấp sự, viên phù triện xẹt qua không trung, hướng về sau lưng Tần Lãng, ánh sáng trắng lóe lên, trong nháy mắt bộc phát ra năng lượng cuồng bạo!
"Lôi Bạo Phù!"
Tần Lãng giật mình, thân thể bị thương nặng căn bản không thể trốn xa, khí tức tử vong cận kề, không chút do dự lao về phía trước, đồng thời đem viên hộ thể đan trước đây luyện cho Thái Thượng trưởng lão điên cuồng nhét vào miệng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên đột ngột sau lưng Tần Lãng, lực trùng kích cuồng bạo điên cuồng tứ tán, nơi nó đi qua phá nát những cây cổ thụ khô khốc, tham thiên đại thụ bị thổi thành mảnh vụn, đá lớn bị nổ vỡ!
Tần Lãng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cuồng bạo từ sau lưng đột ngột truyền đến, từng đạo khí kình hỗn loạn như lưỡi dao lướt qua người, rạch ra những vết thương sâu hoắm, trong nháy mắt toàn thân máu tươi đầm đìa, xương sườn bị đâm gãy không biết bao nhiêu cái, nằm rạp dưới đất, toàn bộ thân thể trong nháy mắt bị đánh bay, trùng điệp rơi vào bụi cỏ phía xa, không rõ sống chết!
"Ha ha ha, lão tử chết cũng phải kéo ngươi theo!"
Nhìn thấy Tần Lãng bị Lôi Bạo Phù đánh trúng, Tân chấp sự ngửa mặt lên trời cười lớn thảm thiết, vẻ mặt cứng đờ, cả người ngã thẳng xuống, rất nhanh toàn bộ thân thể bị Xích Viêm Địa Hỏa thiêu thành tro tàn.
Rất lâu sau.
Một cơn gió thổi qua, làm bụi cỏ rạp xuống, lộ ra một bóng người quần áo tả tơi, toàn thân nhuốm máu đang nằm sấp, không rõ còn sống hay đã chết.
Giờ phút này, bóng người vốn bất động, ngón út khẽ động, sau đó một trận ho khan kịch liệt từ thân ảnh truyền ra, từ miệng ho ra mấy đạo vết máu mang theo cặn bã nội tạng bắn lên cỏ xanh phía trên, nhìn thấy mà kinh hãi.
Bóng người này không ai khác chính là Tần Lãng bị Lôi Bạo Phù trọng thương!
"Tê, thật là đau!"
Ho khan kịch liệt làm vết thương thêm đau, nỗi đau xé rách tim gan truyền đến, Tần Lãng nhíu chặt mày.
"Ta vậy mà không chết!"
Trong lòng Tần Lãng lóe lên một tia may mắn, có thể ở nơi đánh giết Võ Sư đỉnh phong, tam phẩm Lôi Bạo Phù trùng kích ngay trước mắt, vậy mà mình không có chết ngay tại chỗ, thật là mạng lớn. Bất quá lúc này, Tần Lãng căn bản không động đậy nổi, máu me khắp người, trong đầu ý thức dần dần hỗn loạn, mờ mịt. Coi như không bị yêu thú ăn thịt phát hiện, coi như làm no bụng thì chỉ sợ máu chảy khô mà chết!
"Ta không thể chết! Ta còn muốn đi Hỗn Loạn Chi Vực, ta còn muốn vì phụ báo thù, ta còn muốn giết Phong Viễn Kỳ..."
Trong lòng lóe lên sự không cam lòng, Tần Lãng không ngừng cổ vũ bản thân tuyệt đối không nên hôn mê, phải kiên trì! Nhưng mà cuối cùng, cảm giác càng ngày càng nặng, ủ rũ kéo đến, Tần Lãng chậm rãi nhắm mắt, lần nữa rơi vào hôn mê.
"Mau nhìn, ở đây có người!"
"A, vậy mà vẫn còn khí tức!"
Trong khoảnh khắc ý thức hấp hối cuối cùng, Tần Lãng lờ mờ nghe được bên tai có mấy giọng nói kinh ngạc.
...
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua rừng cây, chiếu qua những tán lá dày đặc xuống mặt đất, tạo thành từng vệt sáng hình tròn cực kỳ đẹp mắt.
Một đoàn người khoảng trăm người đi qua khu rừng, bánh xe kêu lên liên hồi.
Phía sau cùng trên một chiếc xe nằm một thiếu niên áo xanh ngủ say, dung mạo không ai khác chính là Tần Lãng!
Ánh nắng chói mắt chiếu vào, bánh xe xóc nảy khiến Tần Lãng hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt, xe lại rung lên khiến cả người có cảm giác như tan ra thành từng mảnh.
"Ta đang ở đâu?"
Trong lòng lóe lên tia nghi hoặc, Tần Lãng định ngồi dậy nhìn xung quanh thì xương sườn bị đâm vào thịt, đau đớn kịch liệt truyền đến khiến Tần Lãng không nhịn được rên một tiếng.
"Nhanh, nhanh, tỉnh rồi!"
Nghe thấy Tần Lãng rên, ba bóng người vốn đang chờ ở xung quanh xe mừng rỡ xông lên, quây quanh Tần Lãng.
"Là các ngươi!"
Thấy ba người đàn ông lực lưỡng quen mắt, Tần Lãng bừng tỉnh, ba người cứu hắn không ai khác chính là ba anh em Thiết Đầu, Thiết Bổng, Thiết Chùy mà lần đầu tiên hắn vào Thiên Phong Sơn đã cứu!
"Tần Lãng huynh đệ, mạng ngươi quá lớn, mặt đất bị nổ ra cái hố to mấy mét, ngươi lại vẫn còn chút hơi tàn, ta thấy Tiểu Cường cũng không có mạng trâu như ngươi đâu!"
"Lúc phát hiện ngươi, bọn ta thấy quần áo ngươi rách tả tơi, máu me khắp người, gần như không có hơi thở, còn tưởng ngươi là cái xác chết, còn định kiếm chút của ngon đây, không ngờ lại là Tần Lãng huynh đệ ngươi!" Thiết Bổng và Thiết Chùy toe toét cười nói.
"Đi đi đi, hai tên hỗn đản các ngươi, có ai lại nói như vậy với ân nhân cứu mạng không?" Thiết Đầu trừng mắt liếc Thiết Bổng và Thiết Chùy một cái, sau đó nhìn Tần Lãng cười nói: "Tần Lãng huynh đệ, đừng nghe bọn nó nói linh tinh, tỉnh lại là tốt rồi! Nói thật, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi!"
Thiết Bổng: "..."
Thiết Chùy: "..."
Tần Lãng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận