Thần Hồn Đan Đế

Chương 2937: tiểu nhị

Chương 2937: Tiểu nhị
“Đại hiệp, ngài làm gì vậy, ta là tới ứng tuyển tiểu nhị, còn xin ngài giơ cao đánh khẽ!” Tần Lãng thấy mình bây giờ bệnh tật mệt mỏi thế này, căn bản không phải là đối thủ của các tráng hán.
Hắn sợ bọn tráng hán này lại ném hắn ra ngoài, khiến vết thương vốn có của hắn lại nặng thêm, hắn căn cứ nguyên tắc hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trơn tru nói:
“Cái gì? Ngươi là đến ứng tuyển tiểu nhị? Vậy sao ngươi không nói sớm!” Hai tên tráng hán liếc nhìn nhau, phủi tay, buông Tần Lãng đang nắm ra, giọng điệu chậm lại nói.
Tần Lãng không dám nói mình căn bản chưa kịp nói gì thì đã bị hai vị như chim ưng vồ gà con túm lên, sợ bị đánh.
“Được rồi được rồi, đây cũng không phải chuyện gì to tát, ngươi cứ đứng đây, ta đi gọi chưởng quỹ của chúng ta tới.” Giây lát sau, Tần Lãng liền thấy một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc áo khoác dài bằng gấm đỏ, đầu đội mũ chỏm, để hai chòm râu cá trê, bước đi lạch bạch như vịt, đang sải bước về phía này.
“Người nào là đến ứng tuyển?” Người đàn ông sờ mấy sợi râu cá trê của mình, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tần Lãng một vòng, nói.
Tần Lãng nhìn người đàn ông trung niên này, trong lòng Ngọa Tào một vạn lần: ngươi mù hay sao vậy, không nhìn thấy ta à?
Nhưng hắn nghĩ đến việc cần kiếm tiền, chắc chắn không thể tỏ thái độ Ngọa Tào với lão bản, lúc này hắn vận dụng Hồng Hoang chi lực đè nén lệ khí đang muốn bùng nổ trong lòng, cười nói: “Chưởng quỹ, là ta, là ta muốn ứng tuyển tiểu nhị.” Thấy Tần Lãng cười niềm nở, nói năng cũng rất khách khí, chưởng quỹ lại trên dưới đánh giá Tần Lãng một phen, suy nghĩ một chút, rồi lập tức đưa ra quyết định nói.
“Được, giữ lại, chính là hắn đi!” “A,” hai gã tráng hán nhìn Tần Lãng có vẻ hơi yếu đuối, đều có chút không thể tin được.
Trước đó bọn hắn tuyển người, người nào cũng trông có vẻ tài giỏi hơn kẻ trước mắt này, lại còn trải qua mấy vòng sát hạch và sàng lọc, vậy mà vẫn không lọt vào mắt xanh của chưởng quỹ, vị này trước mắt, có tài đức gì?
Chưởng quỹ dường như lập tức hiểu được tiếng lòng của các tráng hán, trực tiếp giải đáp thắc mắc cho họ: “Tiểu tử này, không yếu như các ngươi thấy đâu.” Từ lúc bị trọng thương đến nay, Tần Lãng đi suốt chặng đường này, cũng chỉ có vị trước mắt đây nhìn ra tiềm năng của hắn, điều này khiến Tần Lãng nhất thời kích động không thôi.
Giữa biển người mênh mông, gặp được tri âm, thật không dễ dàng a.
“Cảm ơn chưởng quỹ, xin hỏi hôm nay ta có thể bắt đầu làm việc được không?” Tần Lãng thấy chưởng quỹ đồng ý, lập tức tranh thủ cơ hội, làm việc sớm ngày nào thì có thể sớm nhận tiền công ngày đó, đến lúc đó cũng có thể sớm lên đường tìm Vô Không Thảo.
Hắn đã quyết định, chờ nhận được tiền công tháng đầu tiên, hắn sẽ lên đường.
“Ngươi muốn làm ngay hôm nay à?” Chưởng quỹ chưa bao giờ thấy ai tích cực bắt đầu công việc như vậy, do đó hắn nghi ngờ hỏi.
Tần Lãng gãi gãi gáy, làm bộ ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, chưởng quỹ, ta không có lộ phí, muốn làm việc sớm một chút.” Chưởng quỹ cũng từng là một tiểu tử nghèo khó đi lên, nghe Tần Lãng nói vậy, lập tức hiểu ra.
Chỉ thấy hắn gật gật đầu với Tần Lãng, rồi nói với một trong hai gã tráng hán: “Tiểu Tráng, ngươi dẫn vị tiểu nhị này ra nhà bếp xem qua một chút, dọn cho hắn một chỗ ngủ, dọn xong thì để hắn bắt đầu làm việc luôn.” Chưởng quỹ nói xong, đưa Tần Lãng đến trước quầy, lấy ra một quyển sổ ghi chép dày cộp lật ra, hỏi: “Tên gọi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” “Tần, Tần Việt, 18 tuổi.” Lời nói của Tần Lãng đảo một vòng trên đầu lưỡi, nghĩ đến Lý gia và Lục gia rất có khả năng vẫn đang truy sát hắn, liền che giấu tình hình thực tế.
Lý Tiêu có thể làm hại hắn, vậy sẽ không thể không nghĩ đến Vô Không Thảo, rất có thể bọn họ cũng đang trên đường, cho nên tuyệt đối không thể chủ quan.
“Soạt soạt soạt!” chưởng quỹ viết lia lịa mấy nét, liền gấp sổ ghi chép lại, cười nói: “Tốt lắm Tần Việt, kể từ bây giờ, ngươi chính thức trở thành một thành viên của tiệm cơm Hảo Lại Đáo chúng ta.” “Công việc của ngươi là tiếp đãi khách nhân, bưng trà đưa cơm, phải tươi cười với khách, lúc làm việc không được xị mặt, không được ngoáy mũi, không được nôn ọe, không được ngủ gật, không được ăn nói lỗ mãng với khách....... Lương tháng là ba ngân châu, về sau sẽ ở tại nội viện.” “Ừm, đúng rồi, ta là chưởng quỹ ở đây, ngươi có thể gọi ta Trần Chưởng Quỹ.” “Vâng, Trần Chưởng Quỹ.” Tần Lãng mừng rỡ đáp.
“À, đúng rồi, ngươi mau đến nội viện tìm Vương Quản Gia lĩnh một bộ quần áo, nhìn bộ đồ này của ngươi, khách thấy đều buồn nôn. Còn nữa, lát nữa hãy học hỏi kỹ càng ‘Đạo đãi khách’ từ Lưu Quản Sự, ừm, đi đi! Tiểu Tráng dẫn hắn đi một chút, dẫn hắn làm xong thì các ngươi cùng về.” Tiểu Tráng vâng một tiếng, liền dẫn Tần Lãng đi về phía nội viện.
Đi vào nội viện, đó là một sân nhỏ lộ thiên hình vuông, rộng rãi trống trải. Ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời, lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, bầu trời một màu xanh đậm. Tần Lãng lúc này nhìn trời xanh, tựa như ếch ngồi đáy giếng vậy.
Trong khoảng sân trống của nội viện, ngoài mấy cây cổ thụ ra thì chính là hoa tươi phủ đầy đất. Bốn phía là từng dãy nhà, hiển nhiên là nơi ở của những người làm trong quán ăn. Phía đông sân nhỏ còn có một lối đi, không biết thông đến nơi nào.
Tiểu Tráng dẫn Tần Lãng đi tìm Vương Quản Gia nhận hai bộ áo khoác mà tiểu nhị hay mặc. Sau khi thay áo khoác, cả người hắn trông hoạt bát nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn. Lại tìm đến Lưu Quản Sự, học qua loa ‘Đạo đãi khách’, sau đó bắt đầu ngày làm việc đầu tiên!
Tần Lãng tìm được một công việc kiếm tiền ở tiệm cơm Hảo Lại Đáo này, ngẫm lại những gì mình đã trải qua trước đó, trong lòng ngũ vị tạp trần. Những trải nghiệm trong khoảng thời gian này của hắn, chỉ sợ viết thành một quyển tiểu thuyết kỳ ảo cũng được, nói ra cũng không ai tin, nhưng nhập gia tùy tục, không có gì phải oán trách.
Tiểu yêu thú thì ở trong quán ăn hết nhìn đông lại ngó tây, vui vẻ vô cùng. Chỉ chốc lát sau, đã không biết trốn đi đâu mất, e là lại đi ăn vụng rồi.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt một cái, Tần Lãng đã làm việc ở tiệm cơm Hảo Lại Đáo hơn nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Tần Lãng nhanh chóng làm quen với tất cả các tiểu nhị khác, ‘Đạo đãi khách’ càng luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, đại thành viên mãn, cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khách nhân, tiền boa cũng kiếm được không ít.
Đặc biệt là lão bản của tửu lâu lớn nhất Vạn Hoa thành, ‘Vạn Hoa Tửu Lâu’, vậy mà lại muốn đào nhân tài của tiệm cơm Hảo Lại Đáo, mấy lần đề nghị trả Tần Lãng gấp 10 lần tiền công để lôi kéo hắn đi. Nhưng Tần Lãng đến Hảo Lại Đáo vốn không phải vì muốn kiếm tiền, chỉ là muốn kiếm chút lộ phí để nhanh chóng đi tìm Vô Không Thảo.
Hơn nữa, chưởng quỹ của tiệm cơm Hảo Lại Đáo, Trần Quý Quyền, cũng đã tăng không ít tiền công cho Tần Lãng, từ ba ngân châu lúc ban đầu lên thành bốn ngân châu mỗi tháng.
Tần Lãng thầm nghĩ, đợi làm đủ một tháng, nhận tiền công liền đi.
Sau những lúc đãi khách, Tần Lãng cũng đã kín đáo hỏi thăm chuyện về Vô Không Thảo từ miệng các thực khách, nhưng không một ai biết.
Cứ như vậy, dù Tần Lãng lòng nóng như lửa đốt, nhưng đối với khốn cảnh trước mắt cũng đành bất lực, chỉ có thể làm tốt công việc trước mắt đã, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Trưa hôm đó, vốn đang là mùa đông giá rét, vậy mà lại nóng nực khắc nghiệt hơn cả mùa hè.
Mặt trời gay gắt thiêu đốt cả đại lục, tựa như đang nướng cháy một ổ bánh bao vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận