Thần Hồn Đan Đế

Chương 2575: khói mù

Chương 2575: Khói Mù
Yêu Tổ tự mình đến địa phận Yêu tộc, thấy sự tình đúng như đại yêu kia nói, liền cười lạnh một tiếng, phóng ra uy áp. Chiêu này đối với đám Yêu tộc trước kia gần như trăm phát trăm trúng. Thực lực của Yêu Tổ không thể xem thường, uy áp hắn thả ra gần như không có yêu năng nào ngăn cản được. Thêm vào việc trước đó kéo dài thời gian tạo dựng hình tượng độc đoán chuyên quyền, sự e ngại của Yêu tộc với hắn có thể nói đã khắc sâu trong lòng, nên Yêu Tổ rất tự tin lần này vẫn có thể thu phục các bộ lạc Yêu tộc này trong một lần. Chỉ là lần này có lẽ hắn sẽ thất vọng, đối với các bộ lạc Yêu tộc phải chịu đủ sự chèn ép, những năm này cuộc sống của bọn họ khổ không thể tả, chỉ vì nỗi sợ hãi khắc sâu trong lòng mà bọn họ một mực nhẫn nhịn. Nhưng đến hôm nay, điều đó không có nghĩa là họ không có lòng phản kháng. Tin tức Yêu Bá cầm vũ khí nổi dậy trước đó bọn họ đã nghe nói, tính toán thì bọn họ cũng đã chịu đựng quá đủ rồi, nên khi Yêu Tổ thả ra uy áp, dù có từng người ngã xuống, cũng không ai đứng lên ủng hộ ý của Yêu Tổ. Yêu Tổ lúc đầu đầy tự tin đứng đợi rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối không đợi được thần dân của mình, không khỏi vô cùng tức giận. Đến lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ, mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của hắn. Trong lòng Yêu Tổ máu lạnh vô tình, trong mắt hắn, ngoài bản thân hắn ra, tất cả sinh vật đều như sâu kiến. Bây giờ sâu kiến không nghe lời, tự nhiên đáng chém. Trong lịch sử Yêu tộc, đây là một ngày hết sức quan trọng. Máu, những vết máu đỏ, uốn lượn theo mặt đất phố xá, ngay cả trong hào nước bảo vệ thành bên ngoài, đều bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm. Thế nhưng, dù giết đỏ cả mắt, Yêu Tổ cũng không có chút lòng thương hại nào. Lúc này hắn phảng phất hóa thân thành cỗ máy giết người, hoàn toàn không dừng được. Khi thấy một tòa thành nữa sắp bị Yêu Tổ tàn sát hầu như không còn, Yêu Bá xuất hiện. “Yêu Tổ, ngươi nổi điên như vậy, có đúng với những thần dân một lòng ủng hộ trung thành tuyệt đối với ngươi không?” Yêu Bá đứng chắn trước mặt những thần dân nhỏ yếu, nghiêm nghị chất vấn. “Trung thành tuyệt đối? Ủng hộ?” Trong mắt sâu thẳm của Yêu Tổ hiện lên mấy vệt đỏ ngầu, khi nhìn về Yêu Bá ánh mắt toàn là khinh thường. “Đã nhiều năm như vậy, không ngờ ngươi vẫn không chút tiến bộ nào, vẫn nhát gan vô năng như xưa, làm mất mặt Diễm Huyền gia tộc chúng ta!” Những lời này với Yêu Bá trước kia có thể là một đả kích nặng nề, nhưng đối với hắn bây giờ thì chẳng đau chẳng ngứa, hắn sớm đã không còn là chàng thanh niên hèn yếu năm xưa. “Nếu bảo vệ thần dân của mình không bị tổn thương mà cũng gọi là nhát gan vô năng, thì ta thấy ngươi nên định nghĩa lại từ ngữ nhát gan vô năng này.” Sau nhiều năm, Yêu Bá lần đầu tiên tiến lên, nhìn thẳng vào mắt Yêu Tổ nói ra những lời này. Với Yêu Bá, Yêu Tổ từ trước đến nay đều là ác mộng trong lòng, nhiều năm qua hắn không thể thoát khỏi bóng ma Yêu Tổ. Hôm nay, khi lấy hết can đảm bước lên giao chiến cùng Yêu Tổ, trời biết trong lòng bàn tay hắn ra bao nhiêu mồ hôi. Nhưng khi cuối cùng cũng nói được những lời này với Yêu Tổ, hắn mới phát hiện Yêu Tổ chẳng có gì ghê gớm, chỉ là hắn luôn nghĩ Yêu Tổ quá đáng sợ nên mới chậm chạp không thể bước lên. Nói xong những lời này, Yêu Bá như trút được gánh nặng, tựa như làn khói mù trước mắt cuối cùng cũng tan đi. Yêu Tổ cười lạnh, cố ý nói: “Chỉ mình ngươi thôi sao? Ngươi, một kẻ ngay cả đồ của mình còn không giữ được, lại đòi bảo vệ người khác? Nực cười!” Lời này không nghi ngờ gì là chói tai, nhưng Yêu Bá đã không thèm để ý nữa, hắn cười như mây trôi nước chảy nói “Có đúng không? Kẻ cười cuối cùng mới là kẻ cười, không ai xem tên ác ôn tàn sát đồng bào là thần của mình!” Nói xong, Yêu Bá bỗng nhiên không còn muốn tiếp tục trò chuyện cùng Yêu Tổ nữa. Nói chuyện với kẻ không có đạo đức và giới hạn như vậy, chỉ cảm thấy hạ thấp cấp bậc của mình. “Bắn!” Lúc này Yêu Bá đã vượt qua được tâm ma nhiều năm, trên người thêm một tầng khí chất khác, không còn dáng vẻ ôn tồn lễ độ và thiếu quyết đoán như trước. Theo tiếng Yêu Bá ra lệnh, ban đầu trên tường thành không một ai trong nháy mắt xuất hiện vô số cung tiễn thủ, ánh mặt trời phản chiếu trên những mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giống như ánh mắt lạnh lùng của Yêu Bá. Nếu có thể, đã sớm đông cứng Yêu Tổ thành hàng ngàn hàng vạn mảnh rồi. “Ha ha ha…” Nhìn những trò trẻ con này, Yêu Tổ cười lớn, cười đến nước mắt chảy cả ra. “Lão đệ à, nhiều năm không gặp, ta cứ ngỡ ngươi có chút tiến bộ, ai ngờ ta lo xa quá!” Yêu Tổ lạnh lùng nhìn Yêu Bá, giống như đang nhìn một con khỉ đang ngang nhiên kêu gào trước mặt. Yêu Bá không để ý đến sự chế giễu của Yêu Tổ, lạnh lùng vung tay lên. Trong chớp mắt, vô số mũi tên mang theo Lôi Quang lao thẳng về phía Yêu Tổ. Yêu Tổ còn đang đắc ý, đợi đến khi các mũi tên ở gần ngay gang tấc, mới phát hiện sự nguy hiểm ẩn trong mũi tên. Lúc này tránh đã không kịp. Trong tình thế cấp bách, Yêu Tổ đành phải hao tổn hai phân thân của mình, lúc này mới khó khăn lắm thoát khỏi vòng vây mũi tên. “Yêu Bá, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi!” Yêu Tổ phát hiện mình bị Yêu Bá chơi một vố, lập tức có chút nổi đóa nói. Yêu Bá không đáp lời, chỉ lạnh lùng vung tay lên nói: “Bắn!” Trong nháy mắt, lại một đợt mũi tên Lôi Quang lao đến Yêu Tổ, lần này Yêu Tổ đã chuẩn bị trước, nên không bị tổn thương gì, nhưng sự kiêng kị của Yêu tộc với Lôi tự nhiên khiến Yêu Tổ chật vật khó chịu. Yêu Tổ lần này thật sự tức giận, trực tiếp tung huyền hỏa của mình ra để chống lại đợt mũi tên Lôi Quang. Huyền hỏa tuy có chút tác dụng đối với Lôi Quang Tiễn Thỉ, nhưng tiêu hao rất nhiều. Dưới từng đợt công kích liên tiếp, Yêu Tổ vốn có chút thương tổn trong người cũng có chút không chống đỡ nổi. Thấy tình hình Yêu Tổ như vậy, Yêu Bá cũng là người của Diễm Huyền gia tộc, biết Yêu Tổ đây là thể lực không theo kịp, liền hạ lệnh cho cung tiễn thủ tiếp tục, nhưng lại được cung tiễn thủ báo là đã hết mũi tên. Nhân cơ hội này, Yêu Tổ lập tức hóa thành hư vô bỏ trốn. Thấy tình huống này, phó tướng bên cạnh lập tức muốn đuổi theo, nhưng bị Yêu Bá ngăn lại. “Thôi, không cần đuổi.” “Tại sao?” Phó tướng cầm đầu cùng một đám người đều có chút khó hiểu. Với bọn họ, những người bị áp bức quá lâu, thì rất khó có cơ hội phản công giành lại ưu thế, vậy mà lại bị bảo là không cần đuổi theo, nên bọn họ khó có thể lý giải được. “Không nên ép kẻ cùng đường. Với lại các ngươi thật sự nghĩ Yêu Tổ không còn thủ đoạn khác sao? Chỉ là chúng ta đánh bất ngờ nên mới may mắn giành được chiến thắng. Nếu đuổi tiếp, tổn thất sẽ là của chúng ta.” Những lời này của Yêu Bá vừa nói ra, người phía dưới rất nhanh đã hiểu rõ ý của Yêu Bá. Lúc này đều gật đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.” Yêu Bá thấy vậy cũng không nói thêm lời: “Trở về thôi, chuẩn bị sẵn sàng, phòng Yêu Tổ phản công.” Nghĩ đến sau này sẽ phải ác chiến cùng Yêu Tổ, Yêu Bá liền mang một nỗi lo lắng trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận