Thần Hồn Đan Đế

Chương 29: Xấu hổ Tần Nguyệt

Chương 29: Xấu hổ của Tần Nguyệt Trước giờ, những thiếu niên thiếu nữ từ Thiên Phong Sơn trở về đều lộ vẻ mặt may mắn, trong lòng một trận hoảng sợ. May mà bọn họ đã trở về, nếu không e rằng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở Thiên Phong Sơn!
"Nhanh phái người thông báo cho những người đang thí luyện trở về!" Những thiếu niên thiếu nữ này là tương lai của trấn Thanh Phong, nếu như bị thú triều tấn công, trấn Thanh Phong nhất định sẽ tổn thất thảm trọng!
"Vô ích thôi! Tốc độ của thú triều quá nhanh, căn bản không kịp thông báo cho bọn họ! Việc có thể sống sót khi thú triều tấn công chỉ có thể trông vào bản lĩnh và tạo hóa của chính họ thôi!" Điền Nguyên lắc đầu thở dài, cho dù là với thực lực Vũ Sư của ông, trong cơn thú triều tấn công cũng chưa chắc sống được, huống chi những thiếu niên thiếu nữ phần lớn chỉ có thực lực Võ Đồ! Xem ra lần thí luyện tại Thiên Phong Sơn của trấn Thanh Phong này nhất định sẽ thương vong thảm trọng, hơn một nghìn người tham gia, cuối cùng có thể sống được 50 người là tốt lắm rồi!
Trong nháy mắt, cả quảng trường rộng lớn đều chìm vào im lặng!
Trong một hang động ẩn kín tại Thiên Phong Sơn, Tần Lãng đang khoanh chân tu luyện, linh khí nồng đậm vây quanh hắn.
"Oanh ——" Một tiếng vang trầm muộn, ngay sau đó toàn bộ hang động rung chuyển dữ dội, đá liên tục rơi xuống từ trần hang.
"Là thú triều!" Tần Lãng chợt mở mắt, mặt lộ vẻ ngưng trọng. Lực trùng kích lớn của thú triều đủ để làm hang động sụp đổ, chôn sống Tần Lãng!
Nhanh chóng rời khỏi hang động, phóng tầm mắt nhìn xa, thấy ở nơi xa vô số thú triều rậm rạp đang điên cuồng chạy đến, Tần Lãng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn yêu thú với đủ hình dạng khác nhau, điên cuồng xông tới như một cái máy gặt, nơi nào chúng đi qua, từng hàng cây cao ngất trời đều ầm ầm sụp đổ, trực tiếp bị vô số yêu thú giẫm nát vụn!
Vạn thú phi nước đại, khí thôn sơn hà! Cảnh tượng này thực sự quá rung động! Không khó tưởng tượng, một khi bị cuốn vào thú triều, chắc chắn sẽ bị giẫm nát như tương, đến cặn cũng không còn!
Tần Lãng không chút do dự, vừa chạy trốn vừa suy nghĩ nhanh chóng trong đầu tìm cách tránh thú triều.
"Ừm?" Đột nhiên, một bóng hình xinh đẹp đang chật vật chạy trốn ở phía trước thú triều khoảng trăm mét thu hút sự chú ý của Tần Lãng.
"Là Tần Nguyệt Nguyệt tỷ!" Lúc này Tần Nguyệt mồ hôi nhễ nhại, hai bên tóc mai dài đã bị mồ hôi thấm ướt, bết dính vào khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cả người thở hổn hển, nghiến răng gắng sức chạy trốn. Nhìn bước chân phù phiếm của Tần Nguyệt, Tần Lãng biết rằng nàng đã là nỏ mạnh hết đà!
"A!" Đột nhiên, Tần Nguyệt thét lên một tiếng, trượt chân ngã xuống đất! Mà ở sau lưng nàng, thú triều vốn cách xa cả trăm mét nhanh chóng ập tới!
Một trăm mét! Chín mươi mét! Tám mươi mét! Bảy mươi mét! Sáu mươi mét! Năm mươi mét! Trong nháy mắt, thú triều đã cách Tần Nguyệt chưa đầy 50 mét!
"Đều tại bản thân quá tham lam, giao chiến ác liệt với Yêu thú Nhị cấp dẫn đến thể lực cạn kiệt!" Trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt thoáng qua vẻ kinh hoàng, Tần Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhưng lại hữu tâm vô lực. Thú triều sau lưng vẫn đang tiếp cận với tốc độ cao! Bốn mươi mét! Ba mươi mét! Hai mươi mét! Mười mét!
Tần Nguyệt không cần quay lại cũng đã có thể cảm nhận được từng đợt sóng khí cuồng bạo mà thú triều đang điên cuồng chạy đến mang theo! Chẳng bao lâu nữa Tần Nguyệt sẽ bị thú triều nuốt chửng, hương tiêu ngọc vẫn!
"Bây giờ ngay cả Linh lực để trốn chạy cũng không có, xem ra lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!" Cảm nhận được khí thế hùng vĩ của thú triều sau lưng, Tần Nguyệt thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhưng đúng lúc Tần Nguyệt cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì ——
Một cơn gió mạnh truyền đến, Tần Nguyệt vốn đã chấp nhận số phận, nhắm mắt chờ chết, chợt phát hiện mình không hề bị nhấn chìm trong thú triều mà đang được một đôi tay to lớn cường tráng ôm chặt lấy!
"Hừm, chuyện gì xảy ra?" Bỗng nhiên mở mắt ra, Tần Nguyệt nhìn thấy cây cối xung quanh đang lùi lại với tốc độ vô cùng nhanh chóng, còn nàng thì đang ở trong một vòng ngực ấm áp!
"Tần Lãng!" Thấy chủ nhân đang ôm mình là khuôn mặt thanh tú, Tần Nguyệt thầm cảm thấy may mắn sau tai nạn, đôi môi nhỏ nhắn hơi mím lại, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc. Vốn cho rằng mình hẳn phải chết, không ngờ ngay trong khoảnh khắc sinh tử lại có người cứu mình một mạng! Hơn nữa, điều càng khiến Tần Nguyệt không ngờ là người cứu mình lại chính là Tần Lãng!
"Tần Lãng, với thực lực Võ Đồ thất trọng của ngươi, còn ôm ta cái vướng víu này, căn bản không chạy nhanh được đâu! Ngươi tranh thủ thời gian buông ta xuống, tự mình chạy trốn đi, nếu không hai người chúng ta đều sẽ bị thú triều nhấn chìm!" Nghĩ đến thực lực của Tần Lãng, Tần Nguyệt khẽ cắn môi, vội vàng lên tiếng.
Tần Lãng không nói gì, ngược lại ôm Tần Nguyệt trong lòng càng chặt thêm, thi triển Du Long Bộ đến cực hạn, phía sau xuất hiện từng đạo tàn ảnh! Trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với thú triều!
"Ngươi... ngươi nhanh thật đấy!" Cảm nhận được khoảng cách giữa mình và thú triều đang dần nới rộng ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyệt lộ ra vẻ không thể tin nổi, tốc độ của Tần Lãng trong tình huống đang ôm mình mà lại còn nhanh hơn cả bản thân rất nhiều!
"Ngươi thi triển Du Long Bộ mà nhanh như vậy, phía sau còn xuất hiện tàn ảnh nữa!" Đôi mắt đẹp của Tần Nguyệt trợn tròn, nhớ lại việc bản thân ở Võ Kỹ Các của gia tộc từng khuyên Tần Lãng không nên tu luyện Du Long Bộ tàn khuyết, mặt không khỏi đỏ bừng. Tốc độ nhanh như vậy của Tần Lãng chẳng phải đang công khai đánh vào mặt nàng hôm đó sao!
Tần Lãng chạy nhanh như chớp, mấy người bị hắn vượt qua đều lộ vẻ kinh hãi trên mặt, tốc độ của Tần Lãng nhanh chóng có thể so với kỳ nhân trong giới Võ Giả!
"Vèo!" Đang chạy trốn, Tần Kiếm đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một bóng người lóe lên, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Tần Lãng với tốc độ cực nhanh đã vượt qua hắn, hơn nữa trong ngực hắn còn ôm một thiếu nữ là Tần Nguyệt!
"Tần Lãng tốc độ thật nhanh!" Trong mắt Tần Kiếm càng lộ rõ vẻ hâm mộ, nếu như hắn có tốc độ như Tần Lãng, thì sẽ có nắm chắc lớn hơn trong việc may mắn sống sót sau cơn thú triều này!
Nhưng Tần Lãng lúc này không hề vui mừng, trong mắt lộ ra một vòng lo lắng. Tốc độ bây giờ của hắn nhìn như rất nhanh, nhưng đây đã là giới hạn của hắn, khoảng cách từ nơi này đến cửa ra của Thiên Phong Sơn còn rất xa, linh lực trong cơ thể hắn căn bản không đủ để duy trì tốc độ này đến cửa ra!
Chỉ cần Linh lực cạn kiệt, tốc độ của Tần Lãng nhất định sẽ giảm đi đáng kể, sớm muộn gì cũng sẽ bị thú triều đuổi kịp và bị chúng nhấn chìm!
Vừa chạy trốn, Tần Lãng vừa suy nghĩ nhanh trong đầu, đồng thời quan sát nhanh chóng môi trường xung quanh. Đột nhiên, trước mắt Tần Lãng bừng sáng, hắn không tiếp tục bỏ chạy về phía cửa ra của Thiên Phong Sơn nữa mà hơi đổi hướng, lao về một bên!
"Không muốn chết thì đi theo ta!" Tần Lãng vội vàng quát một tiếng với đám thiếu niên thiếu nữ chật vật ở phía sau.
"Hắn đi vào trong đó làm gì! Cửa ra của Thiên Phong Sơn không phải ở hướng kia!" Mọi người sau lưng Tần Lãng nhất thời ngơ ngác.
"Nhanh chạy đi, chỗ đó ta đi qua rồi, là đường cùng đấy, đi theo hắn chỉ có đường chết thôi!" Một tên thiếu niên cười lạnh một tiếng, không hề để ý tới Tần Lãng, tiếp tục chạy trốn về phía cửa ra của Thiên Phong Sơn!
Nghe vậy, đám thiếu niên thiếu nữ không do dự nữa, đi theo sau lưng tên thiếu niên kia tiếp tục bỏ chạy!
Tần Kiếm nhìn bóng lưng của Tần Lãng, trong mắt thoáng qua một chút do dự, sau đó hung hăng cắn răng, đi theo sau lưng Tần Lãng!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận