Thần Hồn Đan Đế

Chương 2518: linh xà

Tô Tần Thị lúc này lưng thẳng tắp ngồi tại một chỗ trong phòng, khoanh chân tĩnh tọa, đường nét gương mặt nhu hòa, chỉ nhìn từ dáng người yểu điệu của nàng, khi còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
“Cầm đi, ta không ăn. Hắn không để ý đến thân nhân, không xứng là con ta!” Nữ tử áo xanh nghe vậy trong lòng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn ôn tồn khuyên nhủ: “Hay là đừng giận dỗi nữa, thân thể quan trọng. Tần thừa tướng làm những việc này chẳng phải cũng là vì muốn các người hưởng thụ vinh hoa phú quý sao, ngài làm mẹ nên thông cảm cho con mình một chút.” Tô Tần Thị nghe vậy, cơn giận trong lòng bốc lên, nàng đột ngột mở mắt quát lớn: “Cầm đồ đi! Ta thà c·h·ết đói cũng không ăn một hạt cơm của nghịch t·ử này.” Nữ tử áo xanh thấy Tô Tần Thị giận dữ, trong lòng biết mục đích chuyến đi đã đạt được, liền khép cửa lại rồi lặng lẽ rời đi.
Mấy thị nữ đưa cơm nước khác cũng gặp phải tình hình tương tự. Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi từ một lối ra khác trong vườn treo.
Ô Khắc trốn trong bóng tối thấy bọn họ đều đã rời đi, vì an toàn, hắn lại nán lại thêm một chén trà, lúc này mới lén lút đi ra, dựa theo phương pháp vừa nhìn thấy để tiến vào vườn treo.
Sau khi vào được vườn treo hắn mới nhận ra, tình hình bên trong vườn treo phức tạp hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều.
Trong vườn treo, bằng mắt thường có thể thấy được hơn nghìn kiến trúc, mỗi kiến trúc lại có hình dáng khác nhau, sắp xếp theo các trận pháp riêng biệt, có trận đồ bát quái âm dương, có trận kim cương bất diệt chi thần... nhiều vô số, có vài trận pháp Ô Khắc thậm chí còn không gọi được tên.
Ô Khắc nhìn trước mắt vô số trận pháp, nhất thời có chút bối rối, hắn hơi hối hận lúc nãy đã không đi theo bốn người hầu tiến vào vườn treo này, nếu không đã biết thêm được nhiều tin tức rồi.
Ngay lúc hắn ngơ ngẩn, một con tiểu xà từ cổ tay hắn leo ra, nịnh nọt liếm liếm cánh tay hắn.
“Tiểu Linh xà, sao ngươi lại ra đây làm gì?” Nhìn Tiểu Linh xà đột ngột xuất hiện, Ô Khắc vô cùng mừng rỡ, không tự chủ được nhỏ nhẹ gọi.
Tiểu Linh xà nghe vậy quan sát Ô Khắc, thè lưỡi, lại liếc nhìn nơi xa, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Nhìn hành động của Tiểu Linh xà, trong đầu Ô Khắc chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Linh xà, lại chỉ tay về nơi xa.
Tiểu Linh xà rất thông minh, trong nháy mắt hiểu được ý của Ô Khắc, vội vàng ngoe nguẩy cái đuôi hướng về phía xa bò đi, tốc độ cực nhanh.
Ô Khắc thấy Tiểu Linh xà nhanh chóng di chuyển, vội vàng đuổi theo.
Những trận pháp phức tạp kia đối với mắt Tiểu Linh xà hoàn toàn không đáng nhắc tới, nó chỉ dựa vào khứu giác để dẫn đường một cách nhanh chóng về phía trước, rất nhanh đã bò đến nơi giam giữ cha Tần Chiến Hải của Tần Lãng.
Ô Khắc sợ mất dấu, hai mắt nhìn chằm chằm đi theo sau lưng Tiểu Linh xà không dám lơ là, lúc này thấy Tiểu Linh xà dừng lại.
Hắn liền vội vàng tiến lên nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Linh xà, đến nơi rồi sao?” Tiểu Linh xà nghe vậy tinh nghịch thè lưỡi, rồi gật gật đầu, sau đó co thân mình cuốn đuôi lại, “vút” một cái đã chui vào tay áo Ô Khắc biến mất.
Ô Khắc chưa kịp gọi Tiểu Linh xà lại thì nó đã m·ấ·t tích.
Ô Khắc không có Tiểu Linh xà bên cạnh nhất thời có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ tới chuyện cần phải đối mặt thì không thể tránh né, lúc này lấy hết dũng khí nhìn về phía trước.
Trước mắt Ô Khắc là một tòa tháp cao, tháp cao vươn thẳng lên trời xanh, tầng dưới cùng có một cánh cửa nhỏ, trên cửa treo một cái khóa nhỏ, khóa cũng không đóng mà chỉ hờ ở đó.
Nghĩ tới đám người hầu kia quá mức tự tin vào trận pháp ở đây nên không cố tình khóa cửa lại.
Điều này cũng tiện cho Ô Khắc, Ô Khắc nhìn quanh một lượt, biết thời gian gấp gáp, không có thời gian do dự, lúc này rón rén bước vào tháp cao.
Trong tháp cao rất hẹp, cầu thang gần như đi thẳng lên, mỗi tầng tháp lại rất thấp, người trưởng thành tầm thước người thấp mới có thể qua được, nếu không sẽ đụng vào trán.
Cũng may Ô Khắc chỉ là một đứa trẻ, lại rèn luyện quanh năm, cho nên leo lên tháp cũng không thấy mệt lắm.
Ô Khắc vừa leo tháp vừa cẩn thận lắng nghe, chỉ là liên tiếp leo lên đến tầng thứ mười bảy, đều không có bất kỳ động tĩnh gì.
Việc đi cầu thang như vậy cực kỳ hao thể lực, Ô Khắc có hơi mệt nên dừng lại giữa đường nghỉ ngơi. Nghĩ tới mình một mạch leo lên tầng thứ mười bảy mà vẫn chưa thấy ai, Ô Khắc nhất thời có chút nản chí. Lại nghĩ tới cha của Tần Yêu Tổ có thể sẽ tới đây bất cứ lúc nào, áp lực trong lòng Ô Khắc càng lớn.
Ô Khắc nghỉ ngơi một lát, quyết định lại leo thêm ba tầng, nếu vẫn không có ai thì sẽ quay về. Giúp đỡ là giúp, nhưng Ô Khắc chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ mạng ở đây, vì một người mới quen biết, chưa đáng để hắn làm tới mức như vậy.
Lại leo thêm hai tầng, Ô Khắc đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở.
Vừa nghe thấy tiếng hít thở, Ô Khắc giật mình. Đợi khi bình tĩnh lại nhìn sang bên cạnh, Ô Khắc thấy một bóng lưng người đàn ông.
Lúc này tâm tình Ô Khắc vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g, dù sao chuyến đi này của mình cũng không uổng công, điều đó thật đáng giá.
“Xin hỏi ngài có phải là phụ thân của đại ca Tần Lãng không?” Ô Khắc tuy nhỏ nhưng rất lanh lợi, hành động nhanh nhẹn chạy tới trước mặt Tần Chiến Hải, nhìn khuôn mặt có tám phần tương tự Tần Lãng, Ô Khắc liền đoán được người trước mắt chính là phụ thân của Tần Lãng.
“Ngươi là ai?” Tần Chiến Hải không trả lời mà hỏi lại, cảnh giác nhìn đứa trẻ đột nhiên xuất hiện.
“Ta là đại ca Tần Lãng phái tới thăm ngài, hắn nhờ ta mang lời tới cho ngài, rằng ngài nên ăn uống đầy đủ, không cần tự làm khó mình, hắn sẽ tìm cách cứu ngài ra ngoài.” Ô Khắc vừa nói vừa trừng mắt đánh giá xung quanh phòng, thấy căn phòng này rất nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, đồ đạc sinh hoạt đều không thiếu thứ gì, ở tạm cũng không có vấn đề.
“Không cần hắn bận tâm, để hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý đi, ta không có đứa con như vậy!” Tần Chiến Hải vừa bị người hầu ly gián một phen, đang bực bội, lại gặp thêm một đứa trẻ đến, lại nói những lời khác, ông chỉ cho là Tần Lãng đang trêu đùa họ, muốn họ đầu hàng, liền tức giận nói.
Ô Khắc bị Tần Chiến Hải nói một tràng cứng họng, không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết nên đáp lời ra sao, liền cáo từ rồi rời đi.
......
Lúc này, tại thần giới tam trọng thiên, khắp nơi đều dán cáo thị liên quan đến việc Tần Lãng làm phản, cho mọi người biết.
Các phái ở thần giới tam trọng thiên thấy tin tức này, kinh ngạc như sét đánh ngang tai, đều là kinh hãi không thôi, nhất là Lôi Đình Cốc, thấy Thánh Tử đầu hàng yêu tộc thì lại càng khó tin.
Trong nhất thời, rất nhiều người đều chạy tới chỗ Ba Đồ Lỗ, muốn ông cho ra lời giải thích.
Dù sao, lúc đó mọi người đều nhìn thấy Tần Lãng lộ diện một khoảng thời gian, đi lại thường xuyên với Ba Đồ Lỗ, nên sự việc của Tần Lãng hẳn là có liên quan đến Ba Đồ Lỗ.
Đợi khi người hầu báo cáo tin tức có một đám người đang muốn gặp để hỏi rõ sự tình thì Ba Đồ Lỗ đang tỉ mỉ suy nghĩ về tấm bản đồ lúc trước.
“Cái gì? Có người đem tin tức Tần Lãng làm phản truyền ra ngoài sao?” Vừa nghe thấy tin tức, Ba Đồ Lỗ kinh ngạc, ông vốn đã ép sự việc này xuống rồi, vậy sao lại bị truyền ra ngoài được?
Ba Đồ Lỗ nhíu mày, nhớ đến chuyện trước đó Tần Lãng có nói về nội gián, đột nhiên ông hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận