Thần Hồn Đan Đế

Chương 2808: thành ý

Trong mắt hắn đã mang theo rung động, lại dẫn một tia không nén được mong đợi, nhìn về phía Tần Lãng trong ánh mắt có thêm một loại kính sợ cùng không hiểu chờ mong.
Tần Lãng mỉm cười, ánh mắt vẫn như cũ tỉnh táo thong dong, chậm rãi nói ra: "Ta quả thật có thể luyện ra hồi xuân đan, bất quá......"
Hắn có chút dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người thành chủ, thản nhiên nói: "Thành chủ, ngài có thành ý gì sao?"
Thành chủ nghe được sững sờ, trong mắt nghi hoặc chợt lóe lên, lập tức ý thức được ý tứ của Tần Lãng, trong lòng âm thầm giật mình.
Từ khi hắn ngồi ở vị trí cao đến nay, còn chưa bao giờ có người dám trực tiếp hướng mình yêu cầu điều kiện như vậy.
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt kia thần sắc trầm ổn, không thấy chút nào vẻ sợ hãi, loại tư thái bình tĩnh ung dung kia, ngược lại khiến thành chủ càng thêm không thể xem nhẹ.
Hắn thu hồi một chút không vui trong lòng, mở miệng nói: "Tần công tử, nếu thật có thể luyện ra hồi xuân đan, chỉ là thành ý thì có là gì? Ngươi cứ nói điều kiện, nếu ta có thể làm được, tuyệt không chối từ!"
Tần Lãng mỉm cười, khẽ gật đầu, ngữ khí bình tĩnh lại lộ ra mấy phần thâm ý.
"Thành chủ đại nhân sảng khoái, vậy ta liền yên tâm. Nếu như thế, xin hãy chờ đợi, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc luyện chế."
Thành chủ nghe vậy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa có vẻ kích động.
Nếu có thể dùng hồi xuân đan an dưỡng bệnh cũ, vậy những năm qua đau khổ của mình có lẽ cuối cùng cũng có thể giải thoát, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước trong tu luyện.
Hắn cưỡng chế sự kích động trong lòng, gật đầu nói: "Tần công tử cứ việc đi chuẩn bị, cần bất kỳ vật liệu gì ta đều có thể cung cấp. Chỉ cần đan dược thành, sau này Tần công tử ở trong thành Thanh Phong sẽ là quý khách!"
Tần Lãng mỉm cười gật đầu, không cần nói nhiều nữa.
Thành chủ ra lệnh một tiếng, rất nhanh liền có người hầu mang một cái lò luyện đan vào thư phòng.
Cái lò luyện đan kia cao gần nửa người, toàn thân đen như mực, thân lò điêu khắc những đường vân tinh mỹ, tựa như những linh thú cổ xưa đang xoay quanh trên đó, tản mát ra linh khí xa xăm mà nặng nề.
Chính giữa nắp lò khảm nạm một viên bảo thạch màu đỏ sậm, dưới ánh nến có chút lấp lánh, tỏa ra ánh sáng lung linh, dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Lò đỉnh này chính là vật trân tàng nhiều năm của thành chủ Thanh Phong, được gọi là “Huyền long đỉnh”, không phải là một lò luyện đan tầm thường có thể so sánh, không chỉ có kiên cố vô song, mà còn có thể nâng cao phẩm chất đan dược, ổn định đan hỏa, có thể gọi là chí bảo luyện đan.
Ngay sau đó, một đám người hầu mang từng cây dược liệu quý giá lên.
Linh chi ngàn năm, màu sắc ôn nhuận như ngọc, ẩn chứa sinh cơ và linh khí nồng hậu; linh sữa vạn năm, óng ánh lung linh, tản ra một làn hơi thở thanh lương;
Thất tinh tuyết liên, mỗi cánh hoa đều mơ hồ hiện lên ánh sao, tinh khiết không tì vết, tựa như băng điêu;
Còn có mấy chục loại linh dược quý hiếm khác, mỗi loại đều là thiên địa kỳ trân mà người tu luyện tha thiết ước mơ, chỉ một chút tạp chất cũng sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất hồi xuân đan, cần phải xử lý cực kỳ cẩn thận.
Tần Lãng liếc mắt qua từng loại dược liệu này, hài lòng khẽ gật đầu.
Hắn phất tay áo một cái, lấy ra một viên linh thạch đốt lửa dưới đáy lò, dùng linh lực thúc đẩy, khiến ngọn lửa bùng cháy lên, hóa thành đan hỏa màu tím sẫm, cháy hừng hực dưới Huyền long đỉnh.
Đan hỏa mãnh liệt mà ổn định, nhiệt độ tỏa ra, khiến trong không khí mơ hồ tràn ngập một mùi thuốc đặc biệt.
Tần Lãng trầm tĩnh như nước, ánh mắt chuyên chú nhìn vào Huyền long đỉnh, hai tay vung lên, lấy ra linh chi ngàn năm, ngón tay nhẹ nhàng bóp, linh chi liền hóa thành bột phấn, linh khí tràn ngập trong không khí, sau đó nhẹ nhàng rung tay, đem bột phấn bỏ vào trong lò.
Lập tức, ngón tay hắn khẽ điểm, nhiệt độ ngọn lửa hơi điều chỉnh, để linh khí của linh chi hoàn toàn phát ra, mà không bị nhiệt độ cao phá hỏng.
Tiếp theo là linh sữa vạn năm. Hắn lấy ra bình ngọc, cẩn thận từng chút một đổ ra một giọt chất lỏng màu trắng sữa, nhỏ vào trong lò, dưới ngọn lửa đốt, linh sữa tan ra trong lò, sương mù màu trắng sữa bay lên, cùng với bột phấn linh chi dần dần dung hợp.
Toàn bộ thư phòng bắt đầu tràn ngập một mùi thơm ngát thấm vào lòng người, khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, phảng phất như lạc vào chốn linh địa thâm sơn.
Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt Tần Lãng càng thêm chuyên chú.
Hắn dùng linh lực điều khiển nhiệt độ ngọn lửa, không hề lơ là chút nào, dần dần đem các dược liệu khác bỏ vào lò theo một trình tự đặc biệt, cũng dùng thủ pháp đặc biệt khuấy, khiến cho linh lực của tất cả các dược liệu giao hòa lẫn nhau.
Khí tức của linh dược trong lò hóa thành chất lỏng tinh thuần, dần dần ngưng tụ thành hình dạng ban đầu của đan dược, ẩn ẩn lộ ra một tia sáng nhạt.
Trong quá trình luyện chế căng thẳng này, việc khống chế hỏa hầu là cực kỳ quan trọng.
Sơ sẩy một chút, dược hiệu sẽ xung đột lẫn nhau, dẫn đến luyện chế thất bại.
Tần Lãng không nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì khác, linh lực lưu động trong hai tay, tinh chuẩn nắm giữ ngọn lửa mạnh yếu, giữa lúc linh khí phun trào, màu sắc ngọn lửa khi thì biến thành xanh thẫm, khi thì chuyển thành tím đậm, khống chế chính xác việc hóa hợp và dung hợp các dược liệu.
Cuối cùng, cánh hoa thất tinh tuyết liên được bỏ vào lò.
Cánh hoa này đặc biệt dễ hư hỏng, chỉ một chút sơ sót cũng sẽ vỡ vụn thành khói. Tần Lãng khép hờ hai mắt, linh thức thẩm thấu vào lò đan, cảm nhận sự biến hóa của khí tức bên trong.
Linh lực trong tay nhẹ nhàng phất một cái, thu lại ngọn lửa cuối cùng, trong lò đan chậm rãi bốc lên một tia sáng kỳ dị, đan hương của hồi xuân đan theo đó tràn ngập ra, tươi mát bên trong mang theo một cỗ sinh cơ nồng đậm.
Cảnh tượng trước mắt, khiến thành chủ không khỏi trợn mắt há mồm. Thủ pháp của Tần Lãng không chỉ thành thạo lão luyện, thậm chí có thể nói là xuất thần nhập hóa!
Mỗi một tia khống chế hỏa hầu, mỗi một trình tự dược liệu, sự điều hòa linh lực đều diễn ra một cách tự nhiên, phảng phất như những thứ hắn luyện chế không phải là vật chất thế gian, mà là kỳ trân do thiên công tạo tác.
Mùi thuốc hồi xuân đan chậm rãi tràn ngập ra trong không khí, mang theo một cỗ sinh cơ nồng hậu dày đặc đến không thể tưởng tượng nổi, khiến thành chủ dường như cảm thấy bệnh tật của mình cũng giảm đi mấy phần.
Thành chủ xúc động trong lòng đến cực điểm, không nhịn được thất thanh nói: "Đây...... Thủ pháp này, lại giống như các danh sư trong truyền thuyết, lò lửa thuần thanh......"
Ánh mắt hắn sáng ngời, khó tin nhìn Tần Lãng, trong lòng trong nháy mắt cuộn trào những kinh ngạc mà mấy chục năm qua chưa từng có, dường như người trẻ tuổi này đang ẩn giấu một thực lực thâm hậu khó lường.
Ánh mắt mang theo đôi chút chất vấn của hắn giờ phút này đã bị thay thế bằng sự kính nể và kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, thành chủ không nhịn được quay đầu hỏi Tiểu Chu đứng bên cạnh, trong giọng nói lộ rõ sự kinh ngạc thán phục không thể che giấu: "Tiểu Chu, vị công tử này...... Rốt cuộc là ngươi tìm ở đâu ra vậy?"
Sắc mặt Tiểu Chu từ lâu đã chuyển từ kinh ngạc ban đầu sang một loại khâm phục và kinh hỉ.
Hắn không chớp mắt nhìn Tần Lãng, hồi tưởng lại trước đó chính mình đầy lo lắng mời Tần Lãng đến, trong lòng không khỏi thầm than chính mình vậy mà thật đúng là "còn nước còn tát".
Vốn là ôm tâm thái thử một lần, không ngờ lại mời được một cao thủ luyện đan thực thụ!
Tiểu Chu đè nén sự kích động trong lòng, thấp giọng đáp: "Thành chủ đại nhân, ta cũng là ôm tâm thái ngựa chết làm ngựa sống...... Ai có thể nghĩ tới, Tần công tử lại lợi hại đến vậy, thật sự là mắt kém, chút nữa đã bỏ lỡ quý nhân!"
Ngọn lửa trong lò dần dần tan đi, cùng với nhiệt độ của lò đan từ từ hạ xuống, một viên đan dược hiện lên ánh sáng dịu dàng lẳng lặng lơ lửng trong lò.
Viên đan dược kia lớn cỡ đầu ngón tay, bề mặt óng ánh lung linh, dường như chứa đựng tinh hoa của đất trời, tản ra vầng sáng nhàn nhạt màu trắng sữa.
Nhìn kỹ lại, trên bề mặt đan dược ẩn ẩn hiện lên từng đường vân màu vàng đang lưu động, giống như những mạch lạc đang hô hấp sống động, cho người ta cảm giác vừa thần bí vừa mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận