Thần Hồn Đan Đế

Chương 18: Khu Lang nuốt Hổ

Chương 18: Khu Lang nuốt Hổ
Đây chính là trọn vẹn giá trị 15 vạn lượng a!
Mặc dù hơn ba tháng bị Tần Lãng tiêu hao một chút nhưng hẳn là còn thừa lại không ít!
Vừa nghĩ tới có thể phát một phen phát tài Vương Xuyên không khỏi trong lòng nóng rực hận không thể lập tức đánh giết Tần Lãng!
"Hảo vết sẹo quên đau, nhìn đến cánh tay của ngươi trên vết thương cũng đã khỏi rồi?"
Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Tần Lãng rơi vào cánh tay Vương Xuyên lộ ra vẻ chế giễu.
"Ngươi tự tìm cái chết!"
Bị Tần Lãng vạch trần khuyết điểm, Vương Xuyên giận dữ ra tay như điện lao thẳng tới Tần Lãng.
Cách Tần Lãng ba mét, năm ngón tay Vương Xuyên thành trảo thẳng đến cổ họng Tần Lãng muốn đem hắn một kích mất mạng!
Đối mặt công kích của Vương Xuyên, Tần Lãng đứng ở nguyên địa không hề động một chút nào, thẳng đến khi hắn cách mình không đủ một thước, thân trên hơi hơi nghiêng vừa lúc tránh được công kích của Vương Xuyên, đồng thời năm ngón tay thành trảo đột nhiên vung ra trực tiếp nắm chặt cánh tay phải của Vương Xuyên!
Vương Xuyên chợt cảm thấy một cỗ linh lực hùng hồn từ tay Tần Lãng tuôn ra, theo cánh tay phải tiến vào cơ thể, áp chế linh lực của bản thân gắt gao!
Mặc cho Vương Xuyên giãy giụa như thế nào cũng căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế của Tần Lãng.
Chỉ một chiêu, Vương Xuyên liền bị Tần Lãng chế phục!
"Tu vi của ngươi... vậy mà đã đến Võ Đồ Bát Trọng!"
Sau khi giao thủ Vương Xuyên lúc này mới phát hiện thực lực của Tần Lãng hơn xa bản thân, trong lòng kinh hãi.
Bốn tháng trước, Tần Lãng cũng bất quá chỉ là thực lực Võ Đồ Tứ Trọng, bây giờ lại tăng lên tới Võ Đồ Bát Trọng!
Bốn tháng tăng lên bốn trọng thực lực!
Cũng quá biến thái!
Tốc độ thăng cấp nhanh như vậy, chỉ sợ chỉ có những thiên tài yêu nghiệt của các đại gia tộc ở Tung Hoành Đế Quốc mới làm được thôi!
"Thả thiếu chủ ra!"
Thấy Vương Xuyên rơi vào tay Tần Lãng, tên nam tử trung niên sắc mặt âm trầm đứng phía sau giật mình.
Chuyến này hắn phụ trách bảo vệ Vương Xuyên, nếu Vương Xuyên xảy ra chuyện gì, hắn cũng xong đời!
Nhìn về phía nam tử trung niên, Tần Lãng lộ ra một nụ cười chế giễu.
Từ lúc Vương Xuyên và nam tử trung niên xuất hiện, Tần Lãng liền phát hiện hắn là một cường giả Võ Giả Ngũ Trọng!
Thực lực tương đương với yêu thú cấp ba!
Đã không tìm được yêu thú cấp ba, vậy thì dẫn hắn đến địa bàn của con yêu báo cấp ba kia, mượn tay kẻ khác để diệt hắn!
"Rắc rắc rắc!"
Ngón tay dùng sức bóp, âm thanh xương cốt vỡ vụn chói tai truyền đến, cánh tay phải của Vương Xuyên vừa mới hồi phục chưa được bao lâu, lần nữa bị Tần Lãng phế!
"A!"
Cánh tay đau nhức kịch liệt truyền đến, Vương Xuyên kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lại là cánh tay phải bị phế!
Tần Lãng, cái hỗn đản này, chẳng lẽ liền quyết định cánh tay phải của Lão Tử sao!
Vương Xuyên có xúc động muốn khóc!
Quá khi dễ người!
"Tự tìm cái chết!"
Nam tử trung niên thấy Tần Lãng không đếm xỉa đến cảnh cáo của mình, trực tiếp bóp nát cánh tay Vương Xuyên, sắc mặt trầm xuống, nhào về phía Tần Lãng!
"Coi như ngươi mạng lớn!"
Tần Lãng hừ lạnh với Vương Xuyên một tiếng, trực tiếp đẩy hắn về phía nam tử trung niên đang lao tới, "Tiếp lấy bảo bối thiếu chủ nhà ngươi đi, tiểu gia không tiếp được nữa!"
Âm rơi, Tần Lãng cấp tốc lui về phía vị trí của Thiên Băng Hoa.
"Lý Nhĩ, giết hắn, giết hắn cho ta!"
Vương Xuyên hận thấu Tần Lãng, được nam tử trung niên đỡ lấy, tay trái cầm chặt cánh tay phải bị phế nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong lòng Vương Xuyên hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để Tần Lãng trưởng thành!
Một khi Tần Lãng loại yêu nghiệt này trưởng thành, vậy thì nhà bọn hắn xong đời!
"Vâng, thiếu chủ!"
Lý Nhĩ chắp tay lĩnh mệnh, không nói lời thừa liền đuổi theo Tần Lãng!
Vận dụng Du Long Bộ đến cực hạn, Tần Lãng một đường chạy như điên, toàn lực chạy đến chỗ Thiên Băng Hoa cần khoảng mười mấy phút, trong khoảng thời gian này, bản thân nhất định không thể để Lý Nhĩ đuổi kịp!
"Dám đả thương thiếu chủ, ngươi chết chắc rồi!"
Mắt chăm chú khóa chặt thiếu niên đang chạy thục mạng phía trước, Lý Nhĩ lộ vẻ ngoan lệ.
Thiếu chủ bị thương, bản thân khó thoát khỏi tội lỗi, nhất định sẽ bị gia tộc trừng phạt!
Hiện tại, cách duy nhất để tự cứu mình là chém giết Tần Lãng!
Trong mắt Lý Nhĩ, Tần Lãng chỉ là một con sâu kiến, hắn đuổi kịp, một chiêu là có thể miểu sát!
Nhưng điều khiến Lý Nhĩ kinh ngạc là tốc độ chạy trốn của Tần Lãng quá nhanh, dù hắn toàn lực đuổi theo phía dưới, vậy mà không cách nào rút ngắn được khoảng cách giữa hai người!
Nhìn thấy từng đạo tàn ảnh xuất hiện phía sau lưng Tần Lãng, Lý Nhĩ khẳng định Tần Lãng chắc chắn hiểu được một bộ Thân Pháp Võ Kỹ cường đại, hơn nữa, phẩm giai của Thân Pháp Võ Kỹ đó tối thiểu phải đạt Hoàng Giai Cao Cấp, thậm chí còn cao hơn!
Ánh mắt Lý Nhĩ nóng rực, sau khi bắt được Tần Lãng, nhất định phải đoạt được bộ Thân Pháp Võ Kỹ này!
"Hừ, ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!"
Linh lực của Võ Đồ kém xa sự hùng hậu của Võ Giả, Lý Nhĩ tin tưởng, chẳng bao lâu linh lực của Tần Lãng sẽ cạn kiệt, tốc độ tất nhiên sẽ chậm lại, đến lúc đó bản thân có thể dễ dàng bắt kịp hắn!
Việc chạy trốn tốc độ cao tiêu hao linh lực cực lớn, sau 10 phút, linh lực của Tần Lãng gần như khô kiệt, tốc độ dần dần chậm lại, Lý Nhĩ phía sau lại vẫn giữ nguyên tốc độ, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Một trăm mét!
Chín mươi mét!
Tám mươi mét!
Năm mươi mét!
Bốn mươi mét!
Ba mươi mét!
Hai mươi mét!
Mười mét!
Rất nhanh, khoảng cách giữa Tần Lãng và Lý Nhĩ không còn tới 10 mét, vô cùng nguy hiểm!
"Ngay phía trước!"
Đột nhiên mắt Tần Lãng sáng lên, phía trước không xa, dưới dòng sông băng chính là vị trí của Thiên Băng Hoa!
Tần Lãng lấy ra từ trong ngực một viên "Ẩn Tức Đan" ăn vào, loại đan dược này có thể che đậy khí tức của Nhân Loại trên người, tránh bị yêu thú phát hiện!
"Tiểu tử ngươi trốn không thoát!"
Lý Nhĩ từ sau lưng rút ra một thanh trường kiếm, đột nhiên ném ra, trường kiếm mang theo một tiếng xé gió hướng về hậu tâm Tần Lãng đâm tới!
Cảm giác nguy cơ cực độ từ sau lưng truyền đến, Tần Lãng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp lao người về phía trước, lăn lộn rơi vào dưới sông băng nơi Thiên Băng Hoa sinh trưởng!
"Ong ong ong!"
Trường kiếm cắm vào mặt đất sau lưng Tần Lãng, vẫn rung động không ngừng, trên lưỡi kiếm xuyên qua một mảnh vải trên quần áo của Tần Lãng, xem ra chỉ chút xíu nữa thôi là đã gây thương tích cho Tần Lãng rồi!
Sau khi tiến vào dưới sông băng, Tần Lãng lập tức né người nhảy ra sau một tảng đá lớn, nín thở ngưng thần ẩn mình.
Rút trường kiếm ra, Lý Nhĩ theo sát Tần Lãng phía sau cũng tiến vào dưới sông băng, đập vào mắt là một đầu Tuyết Báo yêu thú cấp ba chứ không thấy bóng dáng Tần Lãng!
Con Tuyết Báo này cao gần ba mét, toàn thân trắng như tuyết, lân giáp hiện lên hàn quang đáng sợ, cái đuôi dài như roi quất sau lưng.
Tuyết Báo yêu thú cấp ba vốn đang canh giữ bên cạnh Thiên Băng Hoa, phát hiện có kẻ xâm nhập liền đứng dậy, gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Lý Nhĩ.
Người xông vào đầu tiên là Tần Lãng quá yếu nên bị nó trực tiếp bỏ qua. Nó có thể cảm nhận được Lý Nhĩ vừa xông vào không phải loại thực lực tầm thường, có lẽ ngang cơ với bản thân!
"Súc sinh, cút ngay!"
Nhận thấy Lý Nhĩ đang gây hấn, Tuyết Báo gầm thét một tiếng, đột nhiên lao tới, chân trước sắc bén lóe lên một đạo hàn quang, trực tiếp chụp vào cổ họng của hắn!
"Đã ngươi tự tìm cái chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Lý Nhĩ dùng chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể bay lên tránh được công kích của Tuyết Báo, sau đó trường kiếm đâm thẳng ra bụng Tuyết Báo, nơi thân thể yếu ớt nhất!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận