Thần Hồn Đan Đế

Chương 362: Bá đạo một hôn

Chương 362: Bá đạo một hôn
Trần Siêu Quần càng khúm núm, nằm rạp xuống đất không dám ngẩng đầu. Uy danh của vị Tần phủ chủ này hắn đã nghe qua, thực lực đạt tới Võ Tông, trên cả Võ Hoàng, vô cùng cường đại, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể tùy ý đè chết Trần Siêu Quần!
"Mất đi Võ Hồn bên trong có một Võ Vương tên Phong Viễn Kỳ của Tung Hoành Đế Quốc Phong Vân Tông?" Người ngồi trong xe ngựa không xuống, hỏi vọng ra từ sau rèm.
"Bẩm Tần phủ chủ, xác thực có, nhưng hồn ngọc ấn ký chúng ta lưu lại cho thấy Phong Viễn Kỳ đã bị người giết, hồn phi phách tán!" Trần Siêu Quần không dám nói dối, thành thật đáp lời, hắn biết lần này ném đi Võ Hồn dâng lên thì mình xong đời.
"Hồn phi phách tán? Ngược lại tiện cho hắn." Người trong xe ngựa kinh ngạc, nhàn nhạt nói, "quay đầu, dẹp đường hồi phủ."
Đội ngũ khổng lồ có thứ tự quay đầu, rất nhanh rời đi.
"Đi... Đi? Cứ như vậy đi?" Nhìn đội ngũ đi xa, Trần Siêu Quần ngơ ngác.
Vốn nghĩ hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ, không ngờ vị Tần phủ chủ đến không nói hai câu liền trực tiếp rời đi! Tình huống này là sao?
"Lão đệ, còn ngẩn ra làm gì, xem ra Phủ chủ không định truy cứu việc này, chúc mừng ngươi thoát được một kiếp!" Một bên, Trần Nhất Trác vỗ vai Trần Siêu Quần cười nói.
Trong sơn động tuyệt bích.
Trên vách đá, từng lỗ thủng to bằng ngón tay chi chít, như hang rắn, xung quanh các lỗ kéo dài những khe hở như mạng nhện. Chính là kiệt tác sau khi Tần Lãng thi triển Bạo Viêm Nhất Chỉ.
Nhìn bề ngoài chỉ là nham thạch bị đánh ra một lỗ thủng cùng một vòng khe hở, nhưng thực ra đá phía sau những lỗ này sớm đã vỡ thành vô số khối, ngàn vết thương trăm lỗ.
Lúc này, Tần Lãng dùng Hắc Sắc Nhãn Luân Võ Hồn lần nữa hoàn thiện Bạo Viêm Nhất Chỉ, dù phẩm giai không tăng nhưng uy lực đã mạnh hơn trước gấp mấy lần!
"Thử xem hiệu quả Bạo Viêm Nhất Chỉ sau khi hoàn thiện!"
Đứng dậy, Tần Lãng lại đến trước vách đá, linh dịch trong đan điền phun trào theo các đường gân mạch đặc biệt, sau đó theo ngón tay Tần Lãng đột ngột hướng về trước điểm ra, năng lượng màu đỏ cuồng bạo vô tận từ đầu ngón tay Tần Lãng phun trào ra!
"Phốc xích!"
Như cắt đậu hũ, lần này ngón tay Tần Lãng toàn bộ không chút trở ngại cắm vào vách đá, nhanh đến mức xung quanh không hề tổn hại gì, cùng lúc đó sau vách đá truyền ra tiếng trầm đục, chỗ bị đâm trúng trong nháy mắt vỡ thành vô số hạt cát vụn đá!
"Tê, thiếu gia một chỉ này của ngươi mạnh quá!"
Vân Nhi mắt đẹp sáng lên, kinh hô. Trước kia Tần Lãng thi triển Bạo Viêm Nhất Chỉ uy lực cũng không nhỏ, nhưng mỗi lần xuyên thấu đá đều phá hủy xung quanh tạo thành các vết nứt như mạng nhện, còn lần này tốc độ và lực của Tần Lãng đều tăng lên rất nhiều, nên khi xuyên thủng vách đá cực kì dễ dàng, không gây bất cứ tổn hại nào xung quanh. Nếu một chiêu này đâm vào người, nhất định có thể đâm thủng thân thể đối phương, uy lực vô cùng kinh khủng!
Tần Lãng gật đầu, tỏ ra hài lòng với một chiêu này, trên mặt lộ nụ cười, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Phá hủy cả đường chủ phủ, đám hồn tu kia chắc chắn điên cuồng, khẳng định đang điên cuồng tìm kiếm chúng ta, nơi này càng lúc càng nguy hiểm, chúng ta vẫn nên mau chóng về thôi."
Nói xong Tần Lãng định kéo tay nhỏ của Vân Nhi cùng rời đi.
Nhưng Vân Nhi bình thường luôn nghe lời lần này lại có thái độ khác thường, không theo mà đứng tại chỗ do dự, mặt đẹp biến sắc, như đang lo nghĩ điều gì.
"Sao vậy?" Tần Lãng khó hiểu cau mày, Vân Nhi hình như có gì đó muốn nói, nhưng lại như có chút khó nói.
"Thiếu gia, trước khi đi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngươi vừa mới nói ngươi chưa từng lừa Vân Nhi đúng không?" Suy nghĩ một hồi lâu, không biết làm sao mở miệng, Vân Nhi bắt đầu nói bóng gió.
"Ừm, nói rồi, sao vậy?" Tần Lãng không biết Vân Nhi muốn làm gì, nghi ngờ hỏi.
"Vậy... Vậy ngươi còn nhớ, nhớ lúc trước đến hồn vực ngươi nói... Nói gì không?" Hàm răng cắn chặt môi đỏ, Vân Nhi ấp úng hỏi, nghĩ đến lời Tần Lãng nói trước kia mặt đỏ bừng.
"Lời gì?" Tần Lãng chớp mắt, càng thêm nghi hoặc, lời trước kia mình nói có liên quan gì đến việc rời khỏi hồn vực sao?
Vốn đầy mong đợi Vân Nhi trực tiếp bĩu môi! Sao thiếu gia lại ngốc như vậy chứ! Muốn tự mình nói ra câu đó mà sao khó vậy! Câu đó, tự ngươi không chủ động nói, sao bắt người ta một cô gái phải mở miệng nói ra chứ? Xấu hổ giận dỗi giậm chân, Vân Nhi xoay người lại, lưng đối diện Tần Lãng, mặt càng thêm đỏ bừng như quả táo chín.
"Khi ta trúng độc, thiếu gia hứa với ta gì, ngươi còn nhớ không!" Nói xong câu này, Vân Nhi chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
"Ta nói ngươi nhất định phải chống đỡ!" Tần Lãng nói.
"Sau đó thì sao?" Vân Nhi nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, nhỏ đến mức gần như chỉ mình nghe được.
"Sau đó? Sau đó ta nói chỉ cần giải được Nhiên Hồn Hương trong người ngươi, Tần Lãng ta sẽ cưới ngươi làm..." Nói đến cuối, Tần Lãng lập tức giật mình, thì ra tiểu nha đầu này không chịu đi, là vì lời hứa lúc trước của mình sao!
Nghe được Tần Lãng chính miệng nói ra điều mình muốn, Vân Nhi trong lòng lập tức như nai con nhảy loạn, tim đập thình thịch, mặt càng nóng bừng.
"Vậy... Vậy câu đó của thiếu gia không phải... không phải gạt Vân Nhi chứ?" Ngượng ngùng nói ra câu này, Vân Nhi trong lòng vô cùng khẩn trương, còn kèm theo một chút chờ mong, cũng có một tia lo lắng.
"Nam tử hán đại trượng phu, đã nói ra lời nào thì như bát nước đổ đi, ta đương nhiên không lừa ngươi!" Tần Lãng vỗ ngực, thấy lưng Vân Nhi run lên, cố ý dừng lại một chút mới tiếp tục nói, "Đương nhiên, lúc đó chỉ là ý muốn đơn phương của ta, nếu bản thân ngươi không muốn thì không tính gì, không thể coi là thật, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi."
"Ta muốn! Ai nói ta... Không... Muốn..." Vân Nhi chợt quay người, thấy Tần Lãng đang nhìn mình cười cười như không cười, gương mặt vốn đã đỏ nay càng thêm đỏ, xấu hổ cúi đầu xuống.
Thấy Vân Nhi ngượng ngùng, Tần Lãng mỉm cười, đi đến trước mặt Vân Nhi, ôm vòng eo thon một tay, cúi đầu xuống.
"Thiếu gia, ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thân thể mềm mại như điện giật run lên, Vân Nhi ngượng ngập hỏi.
"Trước ngươi cưỡng hôn ta một lần, giờ ta phải trả lại!" Không đợi Vân Nhi phản ứng, Tần Lãng trực tiếp đặt môi lên môi đỏ của Vân Nhi. Cường thế, bá đạo một hôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận