Thần Hồn Đan Đế

Chương 1069: Muốn tin hay không

Chương 1069: Muốn tin hay không.
Trong xe ngựa cuối cùng của đội Lôi gia.
Tần Lãng đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt, sắc mặt vô cùng trắng bệch, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ: "Xem ra lần này tiến vào Đại Thế Giới bị lôi trời đánh bị thương quá nặng, thi triển đạo thứ ba võ hồn lại bị con trâu già muốn ăn cỏ non kia chạy mất!"
Tần Lãng tu vi Võ Tôn thất trọng, thậm chí dám đánh một trận với cường giả Võ Đế, vậy mà lại không thể ngay tại chỗ giết chết Ngưu Khôi chỉ có tu vi Võ Tôn nhất trọng, đối với Tần Lãng mà nói đây tuyệt đối là vô cùng nhục nhã.
"Vết thương vốn dĩ còn chưa hồi phục hoàn toàn, lần này cưỡng ép động thủ khiến cơ thể quá sức chịu đựng, xem ra muốn chữa khỏi hoàn toàn vết thương lại phải kéo dài một thời gian."
Tần Lãng tự lẩm bẩm, sau đó từ bàn ăn giữa xe ngựa cầm lấy thức ăn nuốt chửng.
Thuốc chữa thương có hạn, lại không thể dùng Xích Viêm thiên Hỏa luyện đan, muốn khôi phục nhanh chóng tu vi, chỉ có thể không ngừng ăn nhiều đồ ăn để bổ sung năng lượng và thể lực.
"Ta đường đường cường giả Võ Tôn thất trọng, vậy mà phải dựa vào ăn đùi gà để bổ sung thể lực, thật sự là xấu hổ."
Tự giễu một câu, nhưng khi Tần Lãng vừa cầm một chiếc đùi gà thơm nức ăn đến miệng đầy dầu mỡ thì rèm cửa xe ngựa bị người mở ra, một làn gió thơm thổi đến, Lôi Quyên bước vào xe, sau lưng nàng là Lôi gia đại trưởng lão theo sát.
"Tần Lãng, ngươi... ngươi lại có tâm trạng ở đây ăn uống no say!"
Thấy Tần Lãng đang ăn đùi gà một cách ngon lành, Lôi Quyên tức giận không thể phát tiết.
Mọi người Lôi gia vừa mới ở bên ngoài suýt chút nữa gặp tai họa ngập đầu, vậy mà Tần Lãng lại không quan tâm, một mình trốn trong xe ngựa ăn uống thoải mái?
Dù sao thì đại trưởng lão cũng cứu hắn một mạng, dưới tình huống này Tần Lãng lại làm ra hành động như vậy, có còn lương tâm hay không?
Giờ phút này, Lôi Quyên tức giận đến nghiến răng!
Hình thể của Tần Lãng trông có vẻ rất giống với võ hồn Ngưu Khôi vừa đánh nhau giữa không trung, nhưng sự chênh lệch giữa hai người lại quá lớn? Không, không chỉ là quá lớn, đơn giản là khác một trời một vực!
"Ta tại sao không thể ở đây ăn gì?"
Tần Lãng nuốt miếng thịt gà trong miệng một cách hùng hục, liếm liếm môi, vẻ mặt vô tội.
Hắn ra sức giúp bọn họ Lôi gia đánh lui Ngưu Khôi, giúp bọn họ tránh khỏi tai họa, ăn một chút có gì quá đáng sao?
"Tần Lãng tiểu huynh đệ, ngươi có biết Lôi gia chúng ta vừa mới suýt bị Ngưu Khôi ở mỏ hoang huyền thiết đánh chết không? Nếu chúng ta chết rồi, ngươi làm gì có cơ hội ở đây ăn uống hả hê."
Đại trưởng lão Lôi gia nhíu mày, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ giận dữ hiếm thấy.
"Con trâu già đó bị ta đánh chạy, ta đương nhiên biết."
Tần Lãng thản nhiên, ném xương thừa ra khỏi xe, vỗ tay, cười nói.
Nghe Tần Lãng trả lời, trong mắt sâu thẳm của đại trưởng lão Lôi gia lóe lên một tia mờ mịt, võ hồn kia xuất hiện vừa rồi khiến ông có cảm giác quen thuộc, lẽ nào thật sự là Tần Lãng gây ra?
"Ngươi đánh chạy Ngưu Khôi? Thật đúng là khoác lác không biết ngượng!"
Lôi Quyên trực tiếp khịt mũi coi thường.
Thực lực của Ngưu Khôi mạnh mẽ cỡ nào, tu vi đạt tới Võ Hoàng đỉnh phong, tất cả mọi người bọn họ không chịu nổi một kích của Ngưu Khôi, Tần Lãng ngay cả thần hồn chi linh cũng không có, chắc chắn không phải là cường giả Võ Tôn, làm sao có thể một chiêu đánh trọng thương Ngưu Khôi?
"Sao, ngươi không tin?"
Tần Lãng lại cầm một chiếc đùi gà gặm.
"Được, cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi thi triển võ hồn vừa rồi, ta sẽ tin ngươi!"
Trên mặt Lôi Quyên lộ ra nụ cười giễu cợt, nếu Tần Lãng đã không biết xấu hổ như vậy, thì hãy dùng sự thật đánh mạnh vào mặt hắn!
"Võ hồn của ta dùng để chiến đấu, không phải để cho ngươi xem! Ngươi muốn tin hay không tùy ngươi!"
Tần Lãng trực tiếp liếc Lôi Quyên một cái.
Đạo thứ ba võ hồn cho dù là khi Tần Lãng ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có thể thi triển một lần trong thời gian ngắn, huống chi là tình trạng cơ thể của hắn hiện tại không thích hợp để thi triển đạo thứ ba võ hồn lần nữa.
"Hừ, bị ta vạch trần lời nói dối mà vẫn thản nhiên như vậy, da mặt của ngươi dày nhất trong những người ta từng thấy!"
Lôi Quyên đã sớm đoán trước Tần Lãng không thể chứng minh, nụ cười trào phúng trên mặt càng thêm nồng đậm.
"Ai, xem ra vừa rồi ta cảm ứng sai, Tần Lãng sao có thể là cường giả bí ẩn vừa cứu đám người Lôi gia chúng ta được."
Đại trưởng lão Lôi gia tự giễu cười, chậm rãi lắc đầu.
"Sớm biết Tần Lãng vô lương tâm như thế, lại còn giả mạo cường giả để lừa gạt chúng ta, loại bại hoại này, đại trưởng lão lúc trước không nên cứu hắn!"
Lôi Quyên càng nhìn Tần Lãng càng khó chịu, đôi mắt đẹp trừng lớn, chân ngọc bước đi ra khỏi xe ngựa.
"Tần Lãng tiểu huynh đệ, có lẽ trước đó là lão hủ sai, ngươi thật sự không nên đi cùng đội khai thác của Lôi gia chúng ta vào mỏ hoang huyền thiết này."
Đại trưởng lão Lôi gia bất đắc dĩ lắc đầu, biết nếu không phải bận tâm đến thể diện của mình thì Lôi Quyên đã đuổi Tần Lãng đi rồi.
"Tần Lãng tiểu huynh đệ, đợi chúng ta thu thập đủ huyền thạch rời khỏi mỏ hoang huyền thiết, chúng ta liền mỗi người đi một ngả."
Tự giễu cười một tiếng, đại trưởng lão Lôi gia thở dài rồi cũng bước ra khỏi xe.
"Thật sự là ta đánh chạy Ngưu Khôi, vậy mà không ai tin lời ta, coi ta là kẻ lừa đảo sao?"
Liếc nhìn Lôi Quyên và đại trưởng lão Lôi gia lần lượt rời đi, Tần Lãng trực tiếp lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận