Thần Hồn Đan Đế

Chương 2184: Sau đó giao cho ta

Đã từng, nàng có thể vì Tần Lãng đánh đổi mạng sống, linh hồn và bất cứ thứ gì nàng có! Dù quá khứ đã trôi qua không ít năm tháng, nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn, nàng vẫn có thể một lần nữa vì Tần Lãng mà bỏ ra tất cả! Ngọc Thủ liên tục vung lên, trong tay Mộng Nhiên xuất hiện từng đạo đồ án phạn âm của Phật gia, chúng nhanh chóng xoay tròn, kết hợp lại với nhau, tạo thành một trận pháp đặc biệt, linh lực cường đại từ đó tuôn ra mãnh liệt, giống như một pháp trượng năng lượng khổng lồ, ầm ầm đánh tới thanh trường kiếm đang lao đến! "Phanh!" Pháp trượng năng lượng và trường kiếm hung hăng va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang chói tai, khoảnh khắc này, dường như toàn bộ bí địa đều rung chuyển kịch liệt! "Phốc!" Mộng Nhiên vốn đã bị thương, trong miệng lại phun ra một ngụm máu lớn, khuôn mặt tái nhợt thêm vài phần, áo bào xám rộng thùng thình trên thân thể xuất hiện từng vết rách nhỏ xíu, tựa như toàn bộ cơ thể đang từng chút vỡ ra. "Đỡ được rồi!" Không kịp lau đi vết máu ở khóe miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Mộng Nhiên nở một nụ cười vui mừng. Có thể giúp Tần Lãng cản thêm một giây, cơ hội sống sót của Tần Lãng sẽ tăng thêm một phần! Tất cả những gì nàng làm đều đáng giá! Hôm nay dù chết cũng không hối hận! "Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản công kích của ta? Nằm mơ!" Nam tử tóc trắng cười nhếch mép, đột nhiên quát khẽ một tiếng, trường kiếm dường như nhận được sự ủng hộ, đúng là phát ra tiếng kiếm reo chói tai không gì sánh được, không gian xung quanh đột nhiên rung lên, trong nháy mắt hàn quang ngập trời, uy áp trong nháy mắt tăng thêm một phần! Dù chỉ là một phần, nhưng một phần này đã thay đổi thế cân bằng đối kháng trước đó! "Răng rắc!" Năng lượng trên pháp trượng trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt! Và theo vết rách đầu tiên xuất hiện, ngay sau đó liên tục không ngừng xuất hiện vết rách thứ hai, thứ ba, thứ tư... Ngày càng nhiều vết rách hiện ra, chỉ trong vài khắc, toàn bộ pháp trượng năng lượng đã bị ngàn vết thương, trăm lỗ thủng, tùy thời có thể tan vỡ! Đôi tay Mộng Nhiên khống chế pháp trượng năng lượng càng nứt toác cả lòng bàn tay, những giọt máu tươi từ khe hở nhỏ xuống, rất nhanh đôi ngọc thủ đã đỏ rực một mảnh, trông thấy mà kinh hãi! Nhưng Mộng Nhiên lại không hề cảm giác, trong đôi mắt đẹp ánh lên một tia kiên quyết, nàng trực tiếp há miệng, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra phía trước! Không giống với lần bị thương trước đó, lần này là Mộng Nhiên chủ động làm! Nàng phun ra tinh huyết trong cơ thể! Là tinh hoa từ huyết dịch trong cơ thể nàng! "Phốc!" Tinh huyết đột ngột phun lên pháp trượng năng lượng, trong nháy mắt hóa thành một mảnh huyết vụ, tan vào bên trong pháp trượng năng lượng, trực tiếp vá lại toàn bộ những vết nứt kia, tạo thành từng đường vân tựa như con giun màu đỏ! "Ông!" Pháp trượng năng lượng vốn sắp sụp đổ đột nhiên rung lên, tỏa ra vạn trượng hồng quang, đúng là áp chế hoàn toàn hàn quang của trường kiếm! Trong chốc lát, pháp trượng năng lượng không những không sụp đổ, thậm chí còn chiếm thế thượng phong! "Nữ ni này có lẽ bị điên rồi!" Nam tử tóc trắng thấy cảnh này, không khỏi giật giật khóe miệng. Nữ ni này hoàn toàn có thể thong thả chạy trốn, hắn hiện tại muốn giết chỉ là Tần Lãng, Mộng Nhiên dù bị thương, thật ra vẫn có thể thong thả bảo toàn tính mạng! Mà bây giờ nàng không chỉ muốn cứu Tần Lãng, thậm chí còn phun ra tinh huyết để đối kháng! Tinh huyết chính là tinh hoa trong thân thể, vô cùng quý giá, không đến lúc sinh tử trước mắt, người bình thường tuyệt đối sẽ không tùy tiện sử dụng! Bởi vì một khi sử dụng, dù đánh lui được địch nhân, người phun ra tinh huyết nhẹ thì trọng thương, thời gian dài khó hồi phục hoàn toàn, nặng thì vì tinh huyết dẫn đến tinh khí thần tiêu hao quá nhiều, mất mạng như chơi! Mà tinh huyết Mộng Nhiên vừa phun ra e là gần như toàn bộ tinh huyết trong cơ thể nàng! "Sư tỷ! Không cần, không cần mà!" Tiểu Ni Cô ở một bên thấy Mộng Nhiên làm vậy, đôi mắt đẹp trong nháy mắt tràn nước mắt! Rõ ràng là, nàng cũng biết hậu quả Mộng Nhiên phun ra ngụm tinh huyết này sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào! Cách đó không xa, phật thánh và Đạo Thánh thấy cảnh này, đồng thời lộ ra vẻ đau thương và tiếc hận vô tận, chậm rãi lắc đầu: "Xin hỏi tình thế gian là vật chi? Cứ khiến người thề nguyền sống chết..." "Ai! Ngàn năm kỳ hạn chưa tới, Mộng Nhiên liều mạng như vậy, thiêu thân lao đầu vào lửa, có lẽ chính nàng cũng biết hôm nay khó thoát khỏi tử kiếp..." Trên mặt nam tử tóc trắng lộ ra vẻ dữ tợn: "Hừ! Không muốn sống thì thế nào? Thật sự cho rằng làm vậy có thể ngăn cản ta?" "Phá cho ta!" Nam tử tóc trắng đột nhiên chấn động thân thể! Hô! Một cỗ lực lượng cuồng mãnh gào thét tuôn ra, trong nháy mắt tràn vào bên trong trường kiếm! Trong nháy mắt, trường kiếm quang mang rực rỡ, giống như mặt trời chói chang trên không, quang mang chói mắt thậm chí đốt không ít đôi mắt của mọi người tại đây đau nhức! "Răng rắc!" Sau một khắc, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, trường kiếm đúng là tiến quân thần tốc, từng chút từng chút đâm vào bên trong pháp trượng năng lượng có hồng mang ngập trời! Và pháp trượng năng lượng phát ra những âm thanh giòn tan không cam lòng, giống như một tấm vải vóc, từng chút từng chút vỡ ra, sụp đổ, sau đó tinh huyết trong đó hóa thành một trận mưa máu, từ trên không trung trút xuống, nhuộm đỏ từng mảnh từng mảnh hố sâu ngàn vết, trông thấy mà kinh hãi! "Tần Lãng, xin lỗi, ta đã cố hết sức, chỉ có thể giúp ngươi đến đây..." Khóe miệng Mộng Nhiên có một chút tiếc nuối, trường kiếm tiến lên một phần, nàng lại bị thương một phần, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, những vết rách trên cơ thể dưới áo bào càng lớn thêm một phần. Và giờ khắc này nàng lại không hề lùi bước nửa phần, vẫn kiên định đứng tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch tuôn ra một tia vui mừng và tiếc nuối. Vui mừng là, nàng lại một lần nữa vì người mình yêu nhất dùng hết tất cả! Tiếc nuối là, nàng vẫn còn quá yếu, không thể giúp Tần Lãng đánh bại cường địch! Dù chết, vẫn tiếc! Ngay lúc Mộng Nhiên thấy chết không sờn thì một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ lại từ sau lưng ôm lấy nàng: "Tâm Nhiên, ngươi đã làm rất tốt rồi, ta không cho phép ngươi nói với ta những lời xin lỗi nữa!" "Sau đó, cứ giao cho ta đi!" Nghe được giọng nói quen thuộc và cách xưng hô này, thân thể mềm mại của Mộng Nhiên run lên, đột nhiên quay đầu lại! Thân ảnh quen thuộc, nụ cười quen thuộc trực tiếp phản chiếu vào đôi mắt đẹp của nàng. Run rẩy đưa đôi tay đẫm máu vuốt lên khuôn mặt quen thuộc kia, trong nháy mắt Mộng Nhiên nở nụ cười như hoa. Cùng lúc đó, trong đôi mắt đẹp ấy, lại là! Nước mắt rơi như mưa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận