Thần Hồn Đan Đế

Chương 2689: xuất phát

Chương 2689: Xuất phát
Mộ Dạ và Quý Hạ không thèm để ý đến thái độ ác liệt của A Đông. Lúc này không giống ngày xưa, dù sao hiện tại bọn hắn ngay cả cơm cũng không có mà ăn, dù sao cũng phải nghĩ cách sống sót trước đã. Nghĩ vậy, Quý Hạ cùng Mộ Dạ không màng hình tượng, mỗi người đoạt lấy một bát cơm thừa thức ăn bắt đầu ăn. Vì cố ý làm khó hai người này, A Đông thậm chí không chuẩn bị cho bọn họ bộ đồ ăn. Vốn A Đông cho rằng hai người này thấy không có bộ đồ ăn, nhất định sẽ cầu xin hắn. Ai ngờ đợi nửa ngày, A Đông không những không thấy hai người này cầu xin tha thứ, ngược lại kinh hãi nhìn hai người trực tiếp dùng tay nắm lấy mà ăn, ăn như hổ đói, khác một trời một vực so với vẻ cao ngạo thờ ơ lúc mới đến. A Đông đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, thấy hai người không chút hình tượng nào, chẳng khác nào heo nái trong nông trại, lập tức không còn hứng thú nhìn nữa, lắc đầu bỏ đi...
Nói về Tần Lãng, được mẫu thân nhắc nhở phải đi tìm người của Mây Hạch tộc, hắn nghĩ đi nghĩ lại, không yên tâm để người khác đi, liền quyết định tự mình đi tìm. Nghĩ đến chuyện ở Lôi Đình Cốc, Tần Lãng đến tìm Ba Đồ Lỗ trước, bảo Ba Đồ Lỗ phái người chú ý một chút. Thu dọn sơ qua, lại mang theo trang bị, Tần Lãng xuất phát ngay trong ngày. Lần theo tuyến đường trong trí nhớ, Tần Lãng lặn xuống một vùng biển sâu. Ở trong nước biển nhỏ vài giọt dược thủy đặc chế. Loại dược thủy này có trộn lẫn một ít bột phấn đốt từ tóc của Mây Hạch tộc. Có bột phấn này, nếu vùng biển sâu này có người của Mây Hạch tộc, nước biển sẽ xuất hiện dao động. Tần Lãng đứng tại chỗ nước xoáy chảy xiết, đổ dược thủy này vào. Dược thủy vừa hòa vào nước biển, Tần Lãng cảm nhận rõ nước biển dao động rất nhiều. Mắt hắn sáng lên: xem ra có hy vọng. Để không bại lộ, Tần Lãng ẩn mình đứng lên, trốn một bên âm thầm quan sát. Nhưng điều khiến Tần Lãng bất ngờ là, dao động của nước biển không thu hút người Tần Lãng cần, mà là thu hút mấy con rùa da đen. Rùa đen này trông sống ít nhất cả ngàn năm, con nào con nấy đều già yếu. Tần Lãng thấy là mấy con rùa da đen thì vốn không muốn để ý, ai ngờ mấy con rùa lại đúng lúc hút hết dược dịch Tần Lãng nhỏ xuống. Nhìn thấy rùa đen như vậy, Tần Lãng không còn gì để nói. Hắn trực tiếp giơ tay lên, hướng về phía xa nơi có sóng nước bổ một chưởng. Một chưởng này tạo nên bọt nước cực lớn, gây động tĩnh vô cùng lớn. Động tĩnh lớn này khiến mấy con rùa da đen đều vội vàng nhìn về hướng có tiếng vang, chốc lát sau liền bơi đi. Đợi mấy con rùa bò đi, Tần Lãng cũng từ chỗ ẩn nấp của mình đi ra, đến một nơi khác. Đến đây đã nửa ngày rồi mà không có gì xuất hiện, xem ra không thể ở vùng biển này. Sau khi ra ngoài, Tần Lãng đến vùng biển gần nhất. Nhưng đáng thất vọng là, Tần Lãng lần này cũng không thu hoạch gì. Liên tiếp đến mấy vùng biển đều không có gì, Tần Lãng không khỏi hơi nản lòng. Lúc này trời đã tối, thấy trên bờ có một cái đình nhỏ, Tần Lãng có chút rối bời, liền định vào nghỉ ngơi một chút rồi tính tiếp. Quần áo trên người chưa kịp khô, Tần Lãng cảm thấy một luồng hơi lạnh truyền đến, trong gió không khỏi run lên. Có lẽ do khoảng thời gian này quá mệt mỏi, trước đó để cứu Âu Dương Duệ và Âu Dương Nhược Lan, Tần Lãng đã hao tâm tổn sức không ít, lúc này mới cảm thấy lạnh buốt. Dùng huyền hỏa sưởi ấm vừa tiện lại nhanh chóng, Tần Lãng vừa định phóng ra huyền hỏa thì lại nghĩ đến có thể làm kinh động người của Mây Hạch tộc. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Lãng liền đứng dậy nhặt ít củi bên bờ, đốt một đống lửa, từ từ sưởi ấm. Đống lửa bùng lên trong bóng tối khiến Tần Lãng cảm thấy ấm áp hơn. Tần Lãng tựa vào đống lửa từ từ sưởi ấm, hơ khô nước đọng trên người. Sau đó, Tần Lãng bần thần ngả người ra, rồi bất giác ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ mơ màng, Tần Lãng chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm nhìn mình. Tần Lãng không dám khinh thường, vội mở mắt ra. Đêm nay khá thê lương, lại rất tối, Tần Lãng nhất thời không thấy gì. Thực sự buồn ngủ quá, Tần Lãng trở mình, bất giác lại ngủ say. Nhưng lần này, cảm giác dò xét quen thuộc lại một lần nữa ập đến, mà cảm giác lại rất mãnh liệt. Tần Lãng bị đánh thức từ giấc ngủ, trong lòng kinh hãi nhìn sang bên cạnh, nhưng vẫn không thấy gì. Liên tiếp hai lần cảm giác bị dò xét mãnh liệt, Tần Lãng không dám ngủ tiếp, liền cảnh giác nhìn bốn phía, đồng thời mở Thiên Nhãn Thánh Hồn ra. Khi Thiên Nhãn Thánh Hồn được mở ra, Tần Lãng lúc này mới phát hiện, trong bóng tối là một đám sói núi tuyết vùng cực. Loài sói này nghe nói do người có ác niệm nuôi dưỡng mà thành, mang theo tà khí và yêu khí, rất tà môn. Tần Lãng chỉ nhớ trước đó mình đã thấy miêu tả về chúng trong một quyển tàn thư ở Vô Tự Thiên Thư. Ai ngờ nhanh như vậy lại gặp phải. Tần Lãng thầm mắng một tiếng xui xẻo, lập tức tấn công. Đối với loài sói núi tuyết vùng cực này, thủ đoạn bình thường không thể đối phó được chúng, chỉ có thể dùng trí. Hắn lập tức tấn công, vừa có hiệu quả dọa nạt lớn, có thể khiến đám sói núi tuyết vùng cực hoảng sợ trước. Tần Lãng vừa phát động tấn công, huyền hỏa liền bùng lên thành đám cháy, hướng về phía đám sói núi tuyết vùng cực thiêu đốt. Tần Lãng không muốn giao đấu quá nhiều với đám sói núi tuyết vùng cực này, nếu có thể buộc chúng đi thì tốt hơn. Loài sói núi tuyết vùng cực này cực kỳ tà môn, xử lý không tốt rất có thể sẽ gặp vận xui. Vận may rất quan trọng trong lúc gặp nguy hiểm, chẳng phải người ta vẫn thường nói vận may cũng là một phần của thực lực sao? Nhưng đám sói núi tuyết vùng cực chỉ nhìn huyền hỏa một chút, không hề sợ hãi mà xuyên qua huyền hỏa, tiến gần về phía Tần Lãng. Tần Lãng thấy vậy, lập tức mắt tròn mắt dẹt. Xem ra loài sói núi tuyết vùng cực này danh bất hư truyền, không phải loại yêu lang bình thường có thể so sánh. Điều này càng làm trỗi dậy dục vọng muốn chiến thắng của Tần Lãng. Hắn rút Hiên Viên Kiếm ra, xông thẳng về phía sói núi tuyết vùng cực. Khi đang ngự kiếm mà đi, hắn nhanh chóng đâm vào cổ họng con sói đầu đàn. Con sói kia vô cùng giảo hoạt, thấy Tần Lãng xông tới, nó không lùi mà còn vọt lên trên, nghênh đón tấn công, tránh được đòn đánh của Tần Lãng, hạ người thu thế rồi lao thẳng vào cổ họng Tần Lãng. Hay! Thấy con sói này giảo hoạt như vậy, trong mắt Tần Lãng sự hứng thú càng lớn. "Ta xem nghiệt súc ngươi có thể thắng được mấy lần!" Tần Lãng vừa nói, trong tay đã xuất hiện mấy cây ngân châm, đâm thẳng vào yếu huyệt của con sói đầu đàn. Sói đầu đàn thấy vậy, quá kinh hãi, vội đứng lên muốn tránh. Ai ngờ động tác của Tần Lãng rất nhanh, ngân châm trong tay lại quá nhiều. Dù con sói đầu đàn có mau lẹ thế nào, cuối cùng cũng không thể tránh được đòn công kích bằng ngân châm. Chỉ nghe vài tiếng “phốc phốc” giòn tan, Tần Lãng có thể nghe thấy âm thanh ngân châm xuyên thủng da sói, lập tức trên mặt nở nụ cười đắc ý. "Ngươi trúng chiêu rồi!" Một giây sau, sói đầu đàn liền không chống cự được mà quỵ rạp xuống đất. Dù nó muốn giãy dụa, nhưng toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận