Thần Hồn Đan Đế

Chương 1250: Sinh mệnh chi thụ không thấy

"Thời tiết thật oi bức, nóng quá."
Làn mắt đẹp liếc nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp của Lôi Quyên càng thêm ửng hồng, cô cố tình làm ra vẻ khó chịu: "Tối qua ngủ không ngon giấc, ta qua phòng các ngươi ngủ bù một lát, các ngươi ở khách sạn gọi chút gì đó mang đến phòng Tần Lãng đi."
Nói xong không đợi Anh Tuyết và Anh Nguyệt kịp phản ứng, Lôi Quyên đã nhanh chân bước đến phòng bên cạnh, đẩy cửa đi vào.
"Nóng ư? Bây giờ rõ ràng là cuối thu khí trời mát mẻ, sao lại có thể nóng được chứ?"
"Tiểu thư đường đường là võ giả, người luyện võ sao lại sợ trời nóng?"
Anh Tuyết và Anh Nguyệt nhìn nhau.
Nhìn theo bóng lưng Lôi Quyên khuất dạng, hai người cảm thấy thế nào cũng có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên, nhớ lại những lời Lôi Quyên vừa nói trước khi rời đi, mắt Anh Tuyết và Anh Nguyệt sáng lên.
Bảo các nàng mua đồ ăn mang vào, chẳng phải là nói Tần Lãng công tử đã tỉnh?
Nghĩ đến Tần Lãng, người có thể loại bỏ cả kết giới không gian của vùng đất nghèo nàn, thực lực vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt Anh Tuyết và Anh Nguyệt tràn đầy sự ngưỡng mộ, vui mừng nhảy chân xuống lầu tìm đồ ăn.
"Phù!"
Trong phòng bên cạnh, Lôi Quyên dùng bàn tay nhỏ như chiếc quạt liên tục phe phẩy hạ nhiệt khuôn mặt, miệng thở hắt ra, thật không ngờ chuyện lúng túng này lại bị hai nha đầu nhỏ bắt gặp, may là các nàng không truy hỏi kỹ sự tình, nếu không Lôi Quyên thật xấu hổ đến muốn độn thổ.
Tần Lãng thì cúi đầu liếc qua tấm ga giường xộc xệch, Lôi Quyên bản thân trốn tránh không liên quan đến mình, lại để nha hoàn đưa cơm đến, đây chẳng phải để các nàng bắt gặp tại trận sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tần Lãng cẩn thận từng chút một tự mình bắt đầu thu dọn lại ga giường.
Anh Tuyết và Anh Nguyệt hành động cực nhanh, rất nhanh đã mang đồ ăn trở về.
"Tần công tử, đại tiểu thư bảo chúng ta mang bữa sáng đến cho ngài."
Không dám tự tiện xông vào phòng Tần Lãng, Anh Tuyết và Anh Nguyệt gõ cửa, tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.
"Mang vào đi."
Tần Lãng đáp, cánh tay chống vào thành giường từ từ ngồi dậy.
"Tần công tử, không ngờ ngài tỉnh nhanh như vậy, đây là canh sâm tươi, rất tốt cho cơ thể, giúp ngài hồi phục, là đại tiểu thư nhà ta cố ý dặn dò chuẩn bị cho ngài đó."
Anh Tuyết và Anh Nguyệt đẩy cửa bước vào phòng, đặt bữa sáng còn nóng hổi xuống, ánh mắt rơi lên người Tần Lãng, cung kính nói.
"Làm phiền hai vị, thay ta cảm ơn đại tiểu thư nhà ngươi."
Tần Lãng gật đầu cảm ơn, mở miệng hỏi: "Xin hỏi hai vị, đây là nơi nào, có phải còn ở trong vùng đất nghèo nàn không?"
Vừa mới tỉnh lại, Tần Lãng phát hiện lần này vết thương trên người hắn so với lần trước phi thăng đại thế giới còn nghiêm trọng hơn nhiều, linh dịch trong đan điền khô cạn, thậm chí ngay cả một tia thần thức cũng không thể vận dụng, căn bản không thể dò xét được tình hình hiện tại.
"Đây là một trấn nhỏ bên ngoài Vĩnh Hòa thành, đại tiểu thư nhà chúng tôi phát hiện ngài trọng thương, đã giúp ngài chữa trị vết thương, sau đó còn không tiếc thân mình gặp nguy hiểm, mang theo cường giả của Nhĩ Tòng Thanh Sơn kiếm phái bí mật phong tỏa ngài từ trong đất nghèo đi ra..."
Anh Tuyết và Anh Nguyệt đáp lời, sau đó thuật lại chi tiết mọi việc sau khi Tần Lãng hôn mê.
Tần Lãng lúc này mới biết Lôi Quyên không chỉ cứu sống hắn, mà còn mạo hiểm tính mạng đưa hắn ra khỏi vùng đất nghèo bị Thanh Sơn kiếm phái phong tỏa.
"Xem ra ta lại nợ Lôi gia một món nợ ân tình lớn. Cũng được, dù sao ta cũng cần thời gian chữa thương hồi phục, trong thời gian này cứ ở lại, từ từ trả nợ ân tình vậy."
Tần Lãng cảm thán, từ miệng hai nữ nhân biết được các nàng ở lại đây là để chờ người nhà Lôi gia tụ tập, trong lòng đã hạ quyết tâm.
"Vậy Tần công tử dùng bữa, chúng tôi ở phòng bên cạnh, nếu ngài có việc gì cần cứ việc phân phó."
Anh Tuyết và Anh Nguyệt mỉm cười với Tần Lãng, sau đó hai người lui ra ngoài phòng.
Đứng dậy đi đến bàn ngồi xuống, Tần Lãng nhanh chóng dùng xong bữa, sau đó lại trở về giường.
"Thần niệm tự sát thức công kích, uy lực thực sự quá kinh khủng."
Hồi tưởng lại cảnh cuối cùng tại cấm địa trong vùng đất nghèo nàn, Tần Lãng không khỏi rùng mình.
Hắn không ngờ rằng, có người lại có thể bằng một sợi thần niệm còn sót lại mà bộc phát ra uy lực kinh khủng như vậy, nếu không phải vào thời khắc cuối cùng, sinh mệnh chi thụ từ hạt giống không gian nguyên lực giới lao ra che chắn cho hắn ở trung tâm, Tần Lãng e là đã sớm mất mạng!
"Đản Đản, ngươi có nghe ta nói không?"
Không có thần thức, không thể giao tiếp với hạt giống không gian nguyên lực giới, Tần Lãng thử liên lạc với Đản Đản, nhưng khiến hắn thất vọng là Đản Đản hoàn toàn không có phản ứng.
"Xem ra phải khôi phục thực lực trước, có thần thức mới có thể hiểu rõ tình huống trong hạt giống không gian nguyên lực giới."
Biết mình hiện tại đang bị Thanh Sơn kiếm phái truy nã, tùy thời có thể gặp nguy hiểm, lúc này nhất định phải nhanh chóng khôi phục thực lực.
Tần Lãng trước tiên lấy ra một viên linh đan chữa thương từ trong nhẫn trữ vật rồi nuốt xuống, theo linh đan hóa thành từng luồng nhu hòa lực lượng trong cơ thể, Tần Lãng nhanh chóng vận chuyển Phần Thiên Thần Hỏa Quyết, một lát sau, trong đan điền vốn khô cạn cuối cùng cũng có chút linh dịch, đồng thời có thể vận dụng thần thức trong chốc lát.
Không vội vàng giao tiếp với hạt giống không gian nguyên lực giới, Tần Lãng trước tiên dùng thần thức kiểm tra toàn bộ cơ thể, xem xét thương thế của mình.
Sau khi kiểm tra, Tần Lãng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trên thân thể hắn có không dưới trăm vết thương lớn nhỏ, xương cốt toàn thân có đến mười mấy chỗ bị đứt gãy, cũng may thân thể hắn đã trải qua rèn luyện, sức chịu đựng và khả năng hồi phục rất mạnh, nếu không thì không thể nhanh chóng tỉnh lại như vậy.
Nhưng sau khi kiểm tra, điều làm Tần Lãng kinh hãi nhất chính là khế ước thần hồn vốn có trong cơ thể hắn đã biến mất không thấy đâu, hiện tại hắn đã không cảm nhận được vị trí cụ thể của Tiếu Tiếu!
"Tại sao có thể như vậy? Lúc thần niệm kia tự bạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến khế ước thần hồn của ta và Tiếu Tiếu biến mất không thấy đâu?"
Tần Lãng nhíu mày, dù nghĩ thế nào cũng không ra đáp án, sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, mà là tế ra thần thức thăm dò vào không gian bên trong hạt giống nguyên lực giới.
Thần thức vừa tiến vào bên trong, Tần Lãng bỗng thấy một thân ảnh đang ngủ say, không ai khác chính là Đản Đản bị trọng thương trước đó.
"Hóa ra Đản Đản cũng hôn mê, khó trách trước đó ta gọi mà không có phản ứng."
Tần Lãng hơi kinh ngạc, theo thói quen quay đầu nhìn về phía vị trí của sinh mệnh chi thụ, giây sau đồng tử của hắn đột ngột co rút lại!
Hắn phát hiện, sinh mệnh chi thụ lại biến mất không thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận