Thần Hồn Đan Đế

Chương 137: Biết rõ núi có hổ vẫn hướng Hổ núi đi

"Chuyện này sao có thể!"
Tần Lãng thiếu soái ngơ ngác nhìn trước mắt, một lão giả lưng còng biến thành một thiếu niên thanh tú, cảm thấy đầu óc không đủ dùng!
Tần Lãng, cái dịch dung đan này phẩm chất cũng quá cao a? Bản thân không nhìn ra sơ hở cũng thôi, hình như đến cả Triệu đan vương ngũ phẩm cũng không phát hiện ra kỳ quặc! Cuối cùng vẫn là Tần Lãng đưa huy hiệu Luyện Đan Sư của mình ra thì Triệu đan vương mới phát hiện ra thân phận của Tần Lãng! Cái trình độ dịch dung này chỉ sợ Tần Lãng có đứng trước mặt tông chủ Thập Đại Tông Môn, bọn họ đoán chừng cũng không có ai nhận ra Tần Lãng!
"Thật là hậu sinh khả úy, không ngờ ngay cả lão phu cũng nhìn nhầm, không thể nhận ra ngươi!" Triệu đan vương nhìn Tần Lãng nói, "Linh Đan dịch dung của ngươi không phải là dịch dung đan chứ?" Triệu Quang Binh biết rõ dù dịch dung đan hạng nhất cũng không thể làm được như Tần Lãng, đến cả chính mình cũng bị lừa, không thể nhận ra hắn!
"Vâng. Ta dùng không phải dịch dung đan mà là một loại Linh Đan Nhị Phẩm khác, Dịch Hoa Đan." Tần Lãng gật đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên Dịch Hoa Đan thanh thúy, đưa cho Triệu Quang Binh và thiếu soái xem.
"Lại là Dịch Hoa Đan!" Triệu Quang Binh khẽ kêu một tiếng, kinh ngạc nói.
"Dịch Hoa Đan? Rất lợi hại sao?" Thiếu soái vẻ mặt không hiểu, thứ có thể khiến cho một Ngũ Phẩm Đan Vương đường đường xuất hiện một tia khác biệt trong giọng nói, tuyệt đối không đơn giản!
Triệu Quang Binh gật đầu: "Dịch Hoa Đan là một loại Linh Đan sớm đã thất truyền ở Linh Võ Đại Lục, tác dụng tương tự với dịch dung đan bình thường, có thể thay đổi dung mạo võ giả. Bất quá, ngoài cải biến dung mạo, Dịch Hoa Đan còn có thể thay đổi cả hình thể và giọng nói của võ giả! Có thể nói, Dịch Hoa Đan hoàn toàn có thể biến một người thành một người khác mà không hề để lại chút dấu vết nào!"
"Lại có cả Linh Đan thần kỳ như thế!" Thiếu soái mặt mày tràn đầy kinh ngạc.
"Có Dịch Hoa Đan trong tay, thảo nào ngươi dám về Thanh Phong trấn! Quả nhiên là người tài cao gan lớn, Thập Đại Tông Môn chỉ sợ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra ngươi sẽ trở lại Thanh Phong trấn, hơn nữa còn mở một gian Đan Võ Các cao điệu như vậy!" Triệu Quang Binh gật đầu mỉm cười, có chút thưởng thức sự can đảm của Tần Lãng, "Vừa rồi ta còn than thở Tần Lãng tuổi tác quá lớn, trưởng thành có hạn, hiện tại xem ra thực sự là đánh vào mặt mo ta. Tuổi nhỏ như vậy đã có sự lý giải Đan Đạo nghịch thiên, thành tựu tương lai của Tần Lãng chắc chắn sẽ cao hơn ta, xem ra ta đã chọn được một mầm mống tốt cho Luyện Đan Sư công hội rồi!"
"Đúng a, mới 16 tuổi đã là Luyện Đan Sư Nhị Phẩm, hơn nữa trình độ luyện đan còn vượt xa ta, thật đúng là người so với người làm người ta tức chết mà, sao ta cảm thấy mấy chục năm này mình đều sống uổng phí vậy!" Thiếu soái lắc lắc đầu tự giễu nói.
"Đúng rồi, ngươi thiên phú tu luyện nghịch thiên, luyện đan trình độ lại ưu dị như thế, vì sao lại bị trục xuất khỏi Phong Vân Tông?" Thiếu soái nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ nói.
Tần Lãng liền kể lại sự tình ngày Nội Môn Khảo Hạch, sau khi mình lên Đăng Thiên Thê thì Yêu Nữ Tiếu Tiếu chạy ra, rồi cầm tù náo loạn Phong Vân Tông, nghe đến đâu thì thiếu soái trừng mắt mắng Phong Viễn Kỳ là ngụy quân tử tới đó.
"Không được, ta nghĩ sự việc không đơn giản như ngươi nghĩ. Ta coi như có chút hiểu Phong Viễn Kỳ, hắn không phải người có bụng dạ nhỏ mọn, theo lý thuyết không vì những chuyện đó mà trừng phạt ngươi, càng không chuyện xảy ra sau đó mới khiến Thập Đại Tông Môn truy nã ngươi. Chuyện này phía sau khẳng định có ẩn tình mà ngươi không biết rõ!" Triệu Quang Binh nhíu mày trầm ngâm nói.
Tần Lãng nhíu mày, chẳng lẽ là do mình có thể chạm đến độ cao không đủ, cho nên nhìn nhận vấn đề không được toàn diện?
Đột nhiên mắt Tần Lãng sáng lên, thông suốt! Nếu có ẩn tình, thì vấn đề nhất định nằm ở trên người mình! Xem ra nhất định phải về Tần gia một chuyến thử xem có thể tìm được dấu vết gì để lại không!
"Triệu đan vương, thiếu Đan Sư, thân phận của ta xin hai vị giữ bí mật! Ta sẽ tiếp tục ở lại Thanh Phong trấn, tìm cơ hội về Tần gia một chuyến, xem có thể biết rõ ngọn nguồn sự việc hay không!" Tần Lãng chắp tay nói với Triệu Quang Binh và thiếu soái.
"Ngươi muốn về Tần gia?" Thiếu soái giật mình, Tần gia nhất định đang mai phục đại lượng cao thủ Thập Đại Tông Môn, nếu Tần Lãng về Tần gia nhất định sẽ rất nguy hiểm!
"Vậy thế này đi, ta điều một ít nhân thủ âm thầm bảo hộ ngươi." Triệu Quang Binh trầm ngâm chốc lát rồi nói. Khó khăn lắm mới phát hiện ra một tên thiên tài Đan Đạo, nếu không cẩn thận mà vẫn lạc thì chính là tổn thất to lớn của Luyện Đan Sư công hội!
"Đa tạ hảo ý của Triệu đan vương! Những chuyện này ta vẫn muốn dựa vào năng lực bản thân mình giải quyết. Mặc dù nguy hiểm, nhưng ta vẫn muốn tự mình đối mặt, có một số nguy hiểm nhất định phải tự mình tiến tới đối mặt, bằng không ta vĩnh viễn không thể trưởng thành!" Tần Lãng từ chối hảo ý của Triệu Quang Binh, mắt lộ vẻ kiên định.
"Được, thân phận của ngươi chúng ta sẽ giữ bí mật. Chúng ta chờ tin tốt của ngươi, chờ đợi ngươi điều tra rõ toàn bộ sự việc!" Triệu Quang Binh vỗ vai Tần Lãng tán thưởng, rồi dẫn thiếu soái rời khỏi Đan Võ Các Thanh Phong.
"Thiếu gia, chúng ta thật sự muốn về Tần gia sao?" Vân nhi bước lên phía trước cẩn thận hỏi. Nàng rõ ràng nhớ rõ lúc mới về Thanh Phong trấn, thiếu gia đã nói trở về Tần gia bây giờ thì khác gì tự tìm đường chết! Biết rõ là hố lửa vẫn nhất định nhảy vào?
"Ừm. Sự tình Thập Đại Tông Môn truy nã ta không đơn giản như vậy, muốn biết rõ ràng chuyện này ta nhất định phải về Tần gia một chuyến!" Tần Lãng gật đầu, từ từ nắm chặt hai tay. Dù phía trước là núi đao biển lửa, mình cũng nhất định phải xông vào một lần! Có lẽ bây giờ bản thân chính là cái gọi là biết rõ núi có hổ vẫn hướng Hổ sơn đi thôi?
"Vậy ta muốn cùng thiếu gia đi! Hiện tại ta đã là Võ Sĩ Tứ Trọng, ít nhiều cũng có thể giúp được thiếu gia một chút." Vân nhi không hề do dự, dù phía trước là long đàm hổ huyệt bản thân cũng phải cùng thiếu gia đồng sinh cộng tử!
"Được!" Tần Lãng gật đầu, nhưng trong lòng sớm đã có chủ ý, chuyện này hung hiểm vạn phần, làm sao có thể mang theo Vân nhi cùng nhau mạo hiểm chứ?
Mấy ngày liền Tần Lãng cũng đang lo lắng tìm cách tiến vào Tần gia. Tuy hiện tại thân phận của mình là Nguyệt đan sư, nhưng vô duyên vô cớ vào Tần gia chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, tính nguy hiểm cực lớn! Bản thân nhất định phải nhanh chóng tìm được một cơ hội thích hợp thì mới có thể công khai vào Tần gia mà không bị ai nghi ngờ!
Đúng lúc Tần Lãng đang vắt óc suy nghĩ thì Đan Võ Các Thanh Phong lại có một vị khách nhân đặc biệt đến, chính là Tần gia tộc trưởng Tần Chiến Sơn!
"Nguyệt đan sư, Thái thượng trưởng lão Tần gia nhà ta đang bị đan độc công tâm, tính mạng nguy như treo sợi tóc, mong Nguyệt đan sư từ bi, giúp Thái thượng trưởng lão loại trừ đan độc!" Tần Lãng đối diện với Tần Chiến Sơn đang đau khổ cầu khẩn với vẻ mặt bi thương.
"Không ngờ Thái thượng trưởng lão lại phát đan độc vào lúc này!" Trong lòng Tần Lãng căng thẳng, khi xưa học đan đạo với Thái thượng trưởng lão, hắn đã phát hiện trong cơ thể ông có đan độc, chỉ là không nghiêm trọng, sao một năm ngắn ngủi đan độc của Thái thượng trưởng lão lại bộc phát? Thái thượng trưởng lão đã từng cứu Vân nhi một mạng, dù thế nào Tần Lãng cũng không thể để Thái thượng trưởng lão xảy ra chuyện!
Hơn nữa, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để vào Tần gia! Bất quá, thân phận hiện tại của Tần Lãng là Nguyệt đan sư của Đan Vũ Các Thanh Phong, đương nhiên không thể biểu hiện quá nóng vội!
Nhàn nhạt liếc Tần Chiến Sơn một chút, Tần Lãng chậm rãi nói: "Đan độc công tâm của Thái thượng trưởng lão Tần gia có liên quan gì đến ta? Vì sao ta phải đi cứu ông ấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận