Thần Hồn Đan Đế

Chương 1746: Nguyên đại sư thật sự là hài hước

"Đùng đùng đùng đùng..." Tiếng động như vó ngựa vang trời, âm thanh chạy quanh mỗi lúc một gần, Tần Lãng và thủ hộ thú cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển càng lúc càng dữ dội, tựa như toàn bộ dãy núi sắp đổ sập. Rất nhanh, từng đàn thú chạy, chim bay với hình thù kỳ dị xuất hiện trong tầm mắt Tần Lãng, đen nghịt cả một vùng, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. "Đây là..." Nhìn khắp xung quanh toàn yêu thú, Tần Lãng hơi nhíu mày. Rõ ràng, lũ yêu thú này đều do thủ hộ thú triệu hồi tới. Chỉ là hắn không hiểu mục đích của thủ hộ thú là gì. "Thưa đại nhân, bọn chúng đều là yêu thú sinh sống ở các khu vực tầng thứ hai của Thánh Điện." Thủ hộ thú cười nói. "Ngươi có thể triệu hồi được nhiều yêu thú như vậy?" Tần Lãng nhanh chóng hiểu ý đồ của thủ hộ thú, lên tiếng hỏi. "Dù sao ta cũng sống ở đây nhiều năm như vậy, chút mặt mũi này vẫn có." Thủ hộ thú lộ vẻ đắc ý. "Vũ tướng quân, ngài triệu tập chúng ta đến đây là có chuyện gì?" "Ta đang ngủ mơ giấc đẹp thì bị ngươi đánh thức!" "Dù không biết ngươi có chuyện gì, nhưng chúng ta đã sớm nói rõ, việc giúp ngươi đánh nhau bán sống bán chết thì chúng ta không làm!" "...". Đi đầu là vài con yêu thú cao lớn lực lưỡng mở miệng ồn ào. "Chỉ với mấy thân hình còi cọc của các ngươi, ta đánh nhau sao cần phải nhờ?" Thủ hộ thú coi thường cười khẩy, nói: "Ta và vị bằng hữu này muốn đi tới tầng thứ ba của Thánh Điện, nếu ai trong các ngươi phát hiện lối vào mới xuất hiện thì phải lập tức báo cho ta biết, nghe rõ chưa?" "Cái gì, ngươi muốn đi tới tầng thứ ba của Thánh Điện?" "Tầng thứ ba là địa bàn của vị kia, ngươi không muốn sống nữa à?" Nghe thủ hộ thú nói, lũ yêu thú xung quanh ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi, vô cùng sợ hãi. "Ta đâu có bảo các ngươi theo ta đi, các ngươi ồn ào cái gì? Đừng nói nhảm nữa, chỉ cần lối vào xuất hiện thì phải báo cho ta biết là được!" Thủ hộ thú lạnh giọng nói. "Thôi được, nếu ngươi đã muốn tự tìm đường chết, chúng ta khuyên cũng vô ích, đợi khi nào lối vào mới xuất hiện thì chúng ta sẽ báo cho ngươi biết." Lũ yêu thú gật đầu, nhanh chóng tản ra. "Giải quyết xong rồi, giờ chúng ta chỉ cần chờ tin tức về lối vào tầng thứ ba xuất hiện là được." Thủ hộ thú "Vũ tướng quân" cười nhìn Tần Lãng. "Không ngờ ngươi còn có năng lực này, ngược lại giúp chúng ta đỡ mất công đi tìm kiếm lối vào." Tần Lãng cười nhìn Vũ tướng quân, nghĩ đến điều gì, liền hỏi: "Vừa nãy đám yêu thú đó nói tầng thứ ba Thánh Điện là địa bàn của ai vậy, bọn chúng hình như rất e sợ hắn?" "Hắn cũng là một con yêu thú, tu vi ở cảnh giới Võ Thánh chí tôn đấy. Nên đám yêu thú chúng ta đều lẩn trốn ở tầng thứ hai Thánh Điện, không dám bước chân đến tầng thứ ba." Vũ tướng quân trả lời. "Bây giờ ngươi dám bước chân vào tầng thứ ba rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ hắn?" Tần Lãng cười nhìn Vũ tướng quân. "Sợ chứ, đương nhiên là sợ! Nhưng vì viêm mệnh thần châu bị ả tiểu đạo cô kia cướp mất, dù nguy hiểm đến đâu ta cũng nhất định phải đoạt lại! "Với lại, lần này không phải có ngươi đi cùng sao, ta tin tưởng với thực lực của ngươi thì có thể đánh một trận với tên kia ở tầng thứ ba!" Vũ tướng quân cười nhăn nhở nhìn Tần Lãng. "Mượn ta làm lá chắn? Ngươi tính toán cũng giỏi đấy!" Tần Lãng liếc xéo Vũ tướng quân một cái. "Mượn cái gì lá chắn chứ? Ta là Thao Thiết Thánh Thú, đâu phải hồ ly hay lão hổ." Vũ tướng quân lộ vẻ nghi hoặc, lên tiếng. "Ta cần phải hội họp với bằng hữu của ta trước khi lối vào sau xuất hiện." Lười đôi co với Vũ tướng quân, Tần Lãng nghiêm mặt nói sang chuyện khác: "Nơi này không cách chỗ chúng ta rời đi quá xa, hẳn là kịp thôi, nhưng trước lúc đó, ngài có thể cho ta chút hỏa diễm năng lượng để bảo đảm thực lực của ta không bị suy giảm được không? Sau này ngài còn phải nhờ ta giúp ngài ra mặt đánh nhau, có đúng không?" Vũ tướng quân ánh mắt lộ vẻ tham lam nhìn Tần Lãng. "Thật là! Quả nhiên là Thao Thiết Thánh Thú, cái đức hạnh này, giống hệt tên khốn nạn Trứng Trứng!" Tần Lãng im lặng bĩu môi, gọi ra một đoàn Xích Viêm chân hỏa ném cho Vũ tướng quân: "Đám chân hỏa này ta đã khống chế lại cường độ, sẽ không gây tổn thương cho ngươi." "Được!" Vũ tướng quân mừng rỡ nhận lấy Xích Viêm chân hỏa, há mồm phun ra một pháp bảo, cẩn thận từng li từng tí đưa Xích Viêm chân hỏa vào trong đó, rồi lại nuốt vào bụng. Hai người nhanh chóng quay lại, đi tìm Nguyên đại sư cùng Đường Tâm Nhiên. . . Trong rừng rậm. Nguyên đại sư và Đường Tâm Nhiên cùng những người khác vội vã bước nhanh. "Nguyên đại sư, tùy tùng nhỏ Vệ của ngài có thể thoát khỏi tay con yêu thú kia không?" Đường Tâm Nhiên vẻ mặt xinh đẹp lo lắng hỏi. Dù sao Tần Lãng cũng là vì các nàng mà cản đường Vũ tướng quân, vậy mà các nàng lại bỏ rơi Tần Lãng chạy trốn, lương tâm khó mà yên ổn. "Cái này... chắc không có vấn đề gì đâu..." Nguyên đại sư khựng lại một chút, hơi do dự nói. Dù sao hắn và Tần Lãng cũng không thân thiết lắm, thực lực chân chính của Tần Lãng thế nào hắn cũng không rõ, trong lòng cũng không chắc chắn. "Đến lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm trí lo lắng cho một tùy tùng nhỏ nhoi, tốt hơn hết là mau nghĩ cách tìm lối vào tầng thứ ba mà bảo toàn mạng sống đi, không chừng lúc nào con yêu thú kia đuổi theo tới đấy." Chú Ý đại bạn nóng nảy ngắt lời Nguyên đại sư và Đường Tâm Nhiên. "Cố đại sư, sao ngươi lại nói thế, không có tùy tùng của ta thì bọn ta đã sớm bị đá ra khỏi Thánh Điện rồi, làm gì còn cơ hội ở đây!" Nguyên đại sư bất mãn nhìn Chú Ý đại bạn. Các tiểu ni cô cũng không vui vẻ gì, đang định lên tiếng thì từ phía xa một âm thanh vang lên: "Tùy tùng nhỏ nhoi? Cố đại sư, ta liều mạng vì các ngươi, mà ngươi lại sau lưng châm chọc, đây đâu phải hành vi của bậc đại sư?" Dứt lời, Tần Lãng từ xa bay tới, xuất hiện trước mặt mọi người. Bị Tần Lãng vạch trần trước mặt mọi người, Chú Ý đại bạn mặt đỏ bừng, mặt nóng ran, trong lòng khó chịu nhưng vẫn e ngại thực lực của Tần Lãng nên không dám cãi lại. "Tiểu Vệ, ngươi trở về rồi!" Thấy Tần Lãng bình an trở về, mắt Nguyên đại sư sáng lên, vui mừng nói. "Hắn thật sự trở về!" Vẻ lo lắng trên mặt Đường Tâm Nhiên tan biến hết, cô nở nụ cười. "Có thể thoát khỏi tay con yêu thú mạnh như vậy, sư phụ của tiểu Vệ thật lợi hại!" Các tiểu ni cô cũng líu ríu lên tiếng. Các trận pháp đại sư cũng mỗi người mặt mày không thể tin được, nhìn Tần Lãng. "Độc chiến yêu thú cường đại mà vẫn có thể toàn thân trở ra, Nguyên đại sư, tùy tùng của ngài vậy mà lại lợi hại như thế, xem ra ngài cố ý giấu chúng ta đấy chứ?" Mộng Lan cười nhìn Nguyên đại sư, nói. "Ta nói thật, ta cũng mới biết sức chiến đấu của hắn khủng bố đến vậy đấy, ngươi có tin không?" Nguyên đại sư cười khổ, đáp. "Nguyên đại sư đúng là hài hước." Mộng Lan và các tiểu ni cô cười lắc đầu. Rõ ràng, bọn họ hoàn toàn không tin những gì Nguyên đại sư nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận