Thần Hồn Đan Đế

Chương 1739: Thánh Vật

"Cái gì? Văn đại sư, ý ngài là, vừa rồi trong trận pháp quyết đấu, có một người trình độ còn cao hơn cả Nguyên đại sư?"
Thanh Huyên giật mình, bước chân dừng lại, nhìn về phía Văn Dũng.
"Đúng là có người trình độ trận pháp còn cao hơn ta!"
Văn Dũng gật đầu khẳng định.
"Trận pháp đại sư có trình độ cao hơn ngài sao?"
Vẻ mặt giật mình của Thanh Huyên càng thêm lộ rõ.
Văn Dũng đã là người được giới công nhận có trình độ trận pháp nằm trong mười người mạnh nhất đại thế giới, nếu người kia còn có trình độ cao hơn Văn Dũng, thì sẽ mạnh đến mức nào?
Thanh Huyên không thể nào tưởng tượng nổi!
Rất nhanh, như nghĩ ra điều gì đó, Thanh Huyên lần nữa nhìn về phía Văn Dũng: "Văn đại sư, ý ngài là...người vừa ra tay đ·á·n·h bại ngài không phải Nguyên đại sư, mà là người có trình độ trận pháp cao siêu như ngài vừa nói?"
"Không, người kia không hề ra tay, hắn chỉ âm thầm chỉ đạo Nguyên đại sư mà thôi."
Văn Dũng lên tiếng: "Thông qua trận pháp quyết đấu với Nguyên đại sư, ta nhận thấy trình độ của hắn lúc cao lúc thấp, rõ ràng là có người ở sau lưng âm thầm chỉ đạo hắn!"
"Cái gì, chỉ âm thầm chỉ đạo mà đ·á·n·h bại ngài?"
Thanh Huyên lập tức hít một hơi khí lạnh.
Không tự mình đ·ộ·n·g t·h·ủ, chỉ cần chỉ huy Nguyên đại sư mà đã đ·á·n·h bại Văn Dũng, trình độ trận pháp của người kia chẳng phải là cao đến mức đáng sợ?
"Văn đại sư, vậy trong số những người ở đây, ngài có đoán được ai là người chỉ đạo ở sau lưng không?"
Thanh Huyên tò mò hỏi.
"Thực ra không cần đoán, tám chín phần mười người chỉ đạo kia chính là tùy tùng của Nguyên đại sư!"
Văn Dũng khẳng định chắc chắn nói.
"Cái gì? Tên hỗn đản kia! Hắn là trận pháp đại sư? Sao có thể!"
Thanh Huyên kinh ngạc đến há hốc miệng, đôi môi đỏ mọng hé ra tròn xoe.
Hắn từng gặp Tần Lãng mua sắm trao đổi hàng hóa ở cửa hàng, một trận pháp đại sư lợi hại như thế làm sao có thể tự mình làm chuyện lặt vặt này?
Hơn nữa dáng vẻ của Tần Lãng vừa x·ấ·u xí vừa hèn hạ, trông thế nào cũng giống một tên tiểu nhân âm hiểm, hắn tuyệt đối không thể liên hệ Tần Lãng với một cường giả trận pháp đại sư cao cao tại thượng được.
"Nếu không phải hắn ngầm giúp đỡ, ngươi cho rằng chỉ bằng trình độ của Nguyên đại sư, có thể giúp tiểu ni cô Mộng Nhiên vượt qua thánh đường trận đạo khó hơn chúng ta sao?"
Văn Dũng hỏi ngược lại.
Thanh Huyên nửa tin nửa ngờ: "Nhưng nếu hắn thật sự có trình độ trận pháp phi phàm, thì hoàn toàn có thể đường hoàng tiến vào Thánh Điện bằng thực lực của mình, sao phải cải trang thành một tên tùy tùng, che giấu tung tích?"
"Có lẽ thân phận của hắn không t·i·ệ·n tiến vào Cách Lan Vân t·h·i·ê·n, nhưng lại vì một nguyên do nào đó không thể không tự mình đến đây Cách Lan Vân t·h·i·ê·n."
Văn Dũng suy đoán.
"Nếu như đúng như lời ngài nói, thì hắn tốt nhất đừng có ý đồ bất lương với Cách Lan Vân t·h·i·ê·n của ta, nếu không Thánh Tôn tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"
Thanh Huyên trầm ngâm, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
"Sư tỷ, chúng ta đến nơi rồi."
Ngay lúc này, một tiểu đạo cô lên tiếng báo cáo.
Thanh Huyên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cuối khu rừng xuất hiện một thung lũng đỏ rực như lửa, tuy còn cách một khoảng, nhưng vẫn có thể cảm nhận từng đợt sóng nhiệt từ trong thung lũng tỏa ra.
"Chuyện của người kia tạm thời bỏ qua một bên, lần này Thánh Tôn đặc biệt mời Văn đại sư đến đây, chính là để giúp bọn ta lấy được Thánh Vật trong cốc thánh hỏa này."
Thanh Huyên nói.
"Trước khi đến đạo thánh đã dặn ta, ta nhất định sẽ dốc toàn lực tương trợ, chỉ là ta không biết ta sẽ phối hợp như thế nào với Thanh Huyên tiểu sư phó?"
Văn Dũng hỏi.
"Bên cạnh Thánh Vật trong cốc thánh hỏa có một con thú thủ hộ vô cùng mạnh, với thực lực của chúng ta thì khó có thể c·ướp được Thánh Vật từ tay nó. Nghiêm trọng hơn là con thú thủ hộ và Thánh Vật cùng tồn tại, một khi con thú thủ hộ b·ị đ·á·n·h g·iết, thì Thánh Vật cũng sẽ b·ị h·ủy đi."
"Cho nên, chúng ta cần Văn đại sư hỗ trợ dùng trận pháp vây khốn con thú thủ hộ một canh giờ, để chúng ta có thể lấy được Thánh Vật!"
Thanh Huyên giải t·h·í·c·h.
"Chỉ một canh giờ thôi sao? Chỉ cần con thú thủ hộ kia không phải cường giả Thần Cấp, thì với trình độ trận pháp của ta tuyệt đối không thành vấn đề!"
Văn Dũng tự tin nói.
"Tu vi của con thú thủ hộ kia chắc hẳn là ở Võ Thánh hậu kỳ, không phải cường giả Thần Cấp."
Thanh Huyên khẳng định.
"Đã vậy, vì sao đạo thánh không tự mình đ·ộ·n·g t·h·ủ bắt s·ố·n·g con thú thủ hộ, rồi lấy Thánh Vật luôn? Với năng lực của đạo thánh, chắc hẳn hoàn toàn không thành vấn đề."
Văn Dũng hoang mang nói.
"Con thú thủ hộ kia rất giảo hoạt, chỉ cần người nào có thực lực mạnh hơn nó đến gần, nó sẽ mang theo Thánh Vật bỏ t·r·ố·n ngay."
"Có lần Thánh Tôn đã gần như c·ướp được, kết quả con thú thủ hộ lại định h·ủy Thánh Vật, khiến Thánh Tôn thất bại trong gang tấc, trở về tay không."
"Hơn nữa, sau mấy lần Thánh Tôn đến, con thú thủ hộ kia đã quá quen với khí tức của Thánh Tôn, nếu Thánh Tôn xuất hiện lần nữa, có lẽ nó sẽ trực tiếp bỏ chạy!"
"Cho nên, chỉ có những người yếu như chúng ta tiếp cận, nó mới không sợ hãi."
Thanh Huyên kiên nhẫn giải t·h·í·c·h.
"Thì ra là vậy, thật là một con thú thủ hộ giảo hoạt. Nếu đã vậy, thì việc Văn mỗ vây khốn nó một canh giờ chỉ là chuyện nhỏ!"
Văn Dũng hết sức tự tin nói.
"Vậy thì xin nhờ Văn đại sư."
Thanh Huyên cảm kích cười với Văn Dũng, vung tay lên, hơn hai mươi tiểu đạo cô hiểu ý, cẩn t·h·ậ·n từng ly từng tí mò tới gần cốc thánh hỏa.
Thanh Huyên cùng các trận pháp đại sư theo sát phía sau tiến vào rìa cốc thánh hỏa, núp mình sau những tán cây.
Ánh mắt hướng về cốc thánh hỏa, chỉ thấy bên trong khu vực nham thạch đỏ rực như dung nham, kéo dài mấy dặm, đâu đâu cũng là những sinh vật giống c·h·ó đen kịt.
Có tốp năm tốp ba đi lại, có nhóm nằm nghỉ, có nhóm chơi đùa, ngươi đuổi ta chạy.
Nhìn có vẻ những sinh vật giống c·h·ó này ít nhất có đến hai ba trăm con!
"Đây là ác Ngục Khuyển, rất thích sống bầy đàn, nhìn hình thể những con ác Ngục Khuyển này thì tu vi của chúng ít nhất cũng tương đương với nhân loại Võ Đế!"
"Nhiều như vậy, với lại hình như còn có tuần tra phòng bị, muốn vào cốc thánh hỏa xem ra không dễ dàng rồi!"
"Không sai, nếu bị những con ác Ngục Khuyển bên ngoài kia p·h·át hiện, e rằng còn chưa nhìn thấy con thú thủ hộ kia đã thất bại rồi."
Các trận pháp đại sư nhao nhao bàn tán, mỗi người đều cau mày.
"Mọi người yên tâm, chúng ta tự có cách giải quyết những con ác Ngục Khuyển ở bên ngoài này!"
Ánh mắt Thanh Huyên nhìn về phía các tiểu đạo cô, khẽ gật đầu, các tiểu đạo cô hiểu ý, lặng lẽ tản ra xung quanh, tạo thành hình quạt bao vây lấy cốc thánh hỏa.
"Đi!"
Chỉ thấy các tiểu đạo cô đồng thời giơ tay lên, từng con bươm bướm đỏ rực như ngọn lửa vỗ cánh bay múa, hoàn toàn hòa nhập vào những tảng đá, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được.
"Ong ong ong..."
Khi cánh bướm vỗ nhẹ, những chấm sáng lấm ta lấm tấm lặng lẽ tản ra bên trong cốc thánh hỏa.
Chỉ vài phút sau, toàn bộ ác Ngục Khuyển trong cốc thánh hỏa đều ngã xuống bất tỉnh, nằm ngổn ngang trên đất.
"Các ngươi vừa rải thứ gì vậy, thần không hay quỷ không biết mà hiệu quả lại còn lợi hại như vậy?"
Một trận pháp đại sư chứng kiến cảnh này thì không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hai ba trăm tên cường giả tương đương với nhân loại Võ Đế mà cứ thế lặng lẽ bị đ·á·n·h gục, thủ pháp này quả là quá lợi h·ạ·i.
"Là do Thánh Tôn cố ý đưa cho chúng ta để đối phó với những con ác Ngục Khuyển này, chúng ta cũng không rõ cụ thể là thứ gì."
Thanh Huyên nhìn về phía Văn Dũng: "Con thú thủ hộ bên trong hẳn là cũng bị làm choáng rồi, nhưng sức của nó quá mạnh, khả năng phục hồi hoàn toàn không thể so với những con ác Ngục Khuyển bên ngoài kia, xin mọi người tranh thủ thời gian bày trận vây khốn nó!"
"Được, không thành vấn đề!"
Văn Dũng trịnh trọng gật đầu, một đoàn người nhanh chóng hành động, lao về phía trung tâm cốc thánh hỏa.
Càng đến gần cốc thánh hỏa, nhiệt độ càng cao, cảm giác bỏng rát từ lòng bàn chân càng mạnh.
Sau khi đi thêm năm sáu dặm nữa, một con ác Ngục Khuyển có thân hình to hơn ác Ngục Khuyển bên ngoài gấp mấy lần đang lè lưỡi ngủ say.
Bên cạnh nó, một viên hạt châu đỏ rực đang lượn vòng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ rực.
"Đây chính là Thánh Vật mà các ngươi muốn tìm? Rốt cuộc thứ này là gì vậy?"
Văn Dũng cùng các trận pháp đại sư nhìn hạt châu màu đỏ, ai nấy đều ngơ ngác.
Bọn họ cũng là người kiến thức rộng rãi, nhưng với hiểu biết của mình thì đúng là không tài nào biết được hạt châu đỏ rực này là thứ gì.
"Đây đúng là Thánh Vật, thứ mà Thánh Tôn cần thiết, chúng ta cũng không biết nó là vật gì."
Thanh Huyên nói: "Tuy thú thủ hộ đang ngủ say, nhưng chỉ cần chúng ta tiến vào phạm vi trăm mét của nó, hạt châu này sẽ lập tức tỏa ra ánh sáng nóng rực đ·á·n·h thức thú thủ hộ."
"Vậy nên bây giờ chúng ta không thể tiến lên được, xin các trận pháp đại sư hãy bày trận, trước vây khốn thú thủ hộ lại, còn ta và các sư muội sẽ đi lấy Thánh Vật."
"Được!"
Các trận pháp đại sư hít một hơi thật sâu, đồng loạt gật đầu.
"Mọi người cùng ta bày trận!"
Văn Dũng ra lệnh một tiếng, các trận pháp đại sư đều lấy ra trận kỳ, từng lá trận kỳ tản ra ánh kim quang, vây quanh thú thủ hộ rồi rơi xuống.
Sau hơn mười phút, đã có hơn nghìn lá trận kỳ dày đặc bao vây thú thủ hộ ở trong.
"Trận khốn đã bố trí xong, cho dù con thú thủ hộ này tỉnh lại, cũng không thể xông ra được!"
"Thanh Huyên tiểu sư phó, xin cô nhanh chóng cùng các sư muội đi lấy Thánh Vật!"
Văn Dũng nói.
"Vâng!"
Thanh Huyên cảm kích cười, ánh mắt lướt qua các tiểu đạo cô xung quanh: "Mọi người cùng nhau hành động, giúp ta một tay!"
"Vâng, sư tỷ!"
"Vâng, sư tỷ!"
"... "
Các tiểu đạo cô hít một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu, đi đầu là Thanh Huyên hóa thành từng đạo lưu quang phóng về phía hạt châu màu đỏ đang lơ lửng.
Văn Dũng và những người khác thì nín thở tập trung quan sát Thanh Huyên và nhóm người kia.
"Ầm!"
Ngay khi Thanh Huyên và nhóm người vừa mới đặt chân vào trong phạm vi trăm mét của hạt châu màu đỏ, thì toàn bộ hạt châu đột nhiên rung lên, một cỗ sức mạnh bàng bạc quét sạch ra, khiến không khí xung quanh rung chuyển!
Sau đó, trước ánh mắt vô cùng hoảng sợ của các tiểu đạo cô, thú thủ hộ lảo đảo đứng lên!
"Sư tỷ, thú thủ hộ tỉnh rồi!"
Ở khoảng cách gần, nhìn thấy thú thủ hộ đứng lên, trông như một ngọn núi nhỏ, cả thân mình phủ lớp vảy đen phản xạ ánh sáng chói mắt, khí tức mạnh mẽ bao trùm lấy các cô, một tiểu đạo cô không nhịn được nhẹ nuốt nước bọt một tiếng.
Tuy âm thanh nuốt nước bọt rất nhỏ, nhỏ đến khó nghe thấy, nhưng thú thủ hộ vẫn nghe thấy rõ ràng, nó dựng hai tai lên, đột nhiên quay đầu về phía âm thanh phát ra mà nhìn lại!
Thấy những tiểu đạo cô đã lén lút s·ờ đến lãnh địa của nó, trong đôi mắt đen nhánh của thú thủ hộ lập tức bùng lên ngọn lửa giận dữ: "Đáng ghét, lũ người các ngươi hết lần này đến lần khác mà vẫn không chừa, lại dám đến đây đ·á·n·h chủ ý vào bảo vật của ta, quả thật là muốn c·h·ết!" Thú thủ hộ gầm lên giận dữ, ngửa mặt lên trời gào thét, đột nhiên lao về phía một tiểu đạo cô, trong nháy mắt lao tới trước mặt cô, mở cái miệng rộng như chậu m·á·u c·ắ·n về phía cổ của cô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận