Thần Hồn Đan Đế

Chương 2991: làm việc cho ta

Chương 2991: Làm việc cho ta
Những cường đạo kia vô cùng phẫn hận vì lão đại nhà mình bị một nương môn bắt được, nhưng vì sự an toàn của lão đại nhà mình, bọn hắn vẫn ngoan ngoãn lui ra phía sau.
“Lui lại phía sau nữa! Chẳng lẽ các ngươi muốn hắn chết sao?” Thấy những người này chỉ làm bộ lui về sau một bước nhỏ, Lãnh Nguyệt nghiêm giọng quát.
Tất cả mọi người bị Lãnh Nguyệt dọa đến sững sờ, lúc này lần nữa lui ra phía sau.
Lãnh Nguyệt hơi híp mắt, trong tay dùng sức.
Chỉ nghe “Phốc phốc” một tiếng, chỉ thấy không trung một đường vòng cung xẹt qua.
“Răng rắc!”
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất truyền đến.
Vốn dĩ ban nãy bầu không khí đều đã k·i·ế·m bạt nỗ trương, trong tình huống bây giờ, tất cả mọi người ở đây đều bị giật nảy mình.
Đợi đến khi bọn hắn tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn thấy đầu lĩnh cường đạo vậy mà lại bị Lãnh Nguyệt dùng sức siết gãy mất cổ, máu tươi vẫn còn đang phun trào.
Mà đôi mắt của cái đầu trên mặt đất, vẫn còn mang vẻ rất mờ mịt, có thể thấy được Lãnh Nguyệt động thủ thật nhanh, đầu lĩnh cường đạo căn bản chưa kịp kêu rên.
Nhìn đến đây, bọn cường đạo vừa mới còn ngang ngược vô cùng, lúc này vậy mà tất cả đều sợ đến run lên cầm cập.
“Sao nào, không phải muốn bắt chúng ta sao? Động thủ đi chứ, đừng giả chết nữa!”
Nhìn thấy nhóm cường đạo này ban nãy còn mang bộ dáng diễu võ giương oai bá đạo, bây giờ lại tỏ ra yếu ớt như gà con, sự tương phản này quá lớn, khiến Tiểu Thúy đứng một bên cũng nhịn không được cười lên ha hả.
Nhìn thấy Tiểu Thúy cười như thế, một tên cường đạo lúc trước la lối hung hăng nhất liền phẫn hận mắng một câu: “Tiểu nương bì, đợi gia gia ra được, kẻ đầu tiên xử lý chính là ngươi!”
Tên cường đạo này nói nhỏ giọng, nhưng ngữ khí lại hung tợn, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Tiểu Thúy, nếu như ánh mắt có thể ăn người, hắn đã sớm nuốt sống Tiểu Thúy rồi.
Tiểu Thúy nghe được lời này, xông lên phía trước liền hung hăng tát một bạt tai vào mặt tên cường đạo kia.
“Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!”
Lãnh Nguyệt liếc nhìn sang bên này một cái, lạnh giọng nói: “Tiểu Thúy, đánh hay lắm!”
Ban đầu Tiểu Thúy đối mặt với nhiều cường đạo như vậy vẫn còn có chút nơm nớp lo sợ, nhưng nghe được Lãnh Nguyệt cổ vũ, nàng lập tức lấy lại dũng khí, lại nhanh chân tiến lên, liên tiếp tát tên cường đạo kia hơn mười cái bạt tai, trực tiếp đánh cho gương mặt vốn đầy đặn của tên cường đạo kia sưng vù lên.
“Hừ, cho ngươi dám chọc cô nãi nãi ta!”
Sau mấy cái tát liên tiếp này, tay của Tiểu Thúy cũng đau rát, nàng xoa xoa tay, để giảm bớt cơn đau trên tay, lúc này mới quay người, đi về phía bên ngoài.
Đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra.
Kim Đạt Lợi bỗng nhiên kinh hãi kêu lên: “Tiểu Thúy, cẩn thận!”
Nguyên lai những cường đạo kia đều là những kẻ liều mạng, nhưng từ trước đến nay đều chỉ có phần bọn hắn giết người khác, làm gì có chuyện để người khác k·h·i d·ễ bọn hắn, huống chi là bị một nữ nhân đánh.
Ban nãy bọn hắn nhún nhường chỉ là vì nhìn thấy lão đại nhà mình bỏ mạng, lúc này mới tạm thời đầu hàng.
Ai ngờ ngay trước mặt biết bao nhiêu huynh đệ như vậy, hắn lại bị một nữ nhân đánh, chuyện này đối với bọn hắn mà nói, chính là sự n·h·ục nhã vô cùng.
Bởi vậy, Tiểu Thúy vừa mới quay người, liền bị một tên cường đạo đánh lén.
Cương đao trong tay tên cường đạo bất ngờ giơ lên, chém thẳng xuống đỉnh đầu Tiểu Thúy.
Thanh cương đao sắc bén kia lóe lên hàn quang, tựa như một lá bùa đòi mạng, chém về phía Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy cũng cảm giác được một luồng gió lạnh thổi qua, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Tiểu Thúy xoay người một cách nhanh lẹ, lưỡi đao sắc bén kia sượt qua trong gang tấc, nhưng cũng cắt đứt một lọn tóc bên tai nàng.
Tiểu Thúy không dám dừng lại, liền lộn mấy vòng ngay tại chỗ, đợi đến khi lăn đến khu vực an toàn, lúc này mới đứng dậy.
Nàng lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía trước, đối với cảnh tượng vừa mới xảy ra vẫn còn kinh ngạc không thôi.
Ban nãy nếu không phải nàng phản ứng kịp thời, lúc này e rằng đã trở thành vong hồn dưới đao của tên cường đạo.
Mà trong lúc đó, Tần Lãng cùng Kim Đạt Lợi đã khống chế được tên cường đạo hung thần ác sát ban nãy.
“Vốn còn muốn tha cho các ngươi một con đường sống, ai ngờ các ngươi lại không biết điều như vậy, vậy thì giết hết cả đi.”
Lãnh Nguyệt nhìn những kẻ trước mắt, mắt phượng hơi híp lại, nhuyễn tiên trong tay vung lên.
Thấy cảnh này, bọn cường đạo ban nãy còn đang phách lối, lúc này khí thế lập tức yếu hẳn đi.
“Cô nãi nãi, van cầu ngài tha cho chúng ta đi, chúng ta làm trâu làm ngựa đều được, ngài bảo chúng ta làm gì cũng được.”
Những kẻ càng hung thần ác sát, thật ra lại càng tiếc mạng, nhìn thấy sự ngoan lệ của Lãnh Nguyệt, bọn hắn cuối cùng cũng không dám hung hăng nữa, mà ngược lại đều quỳ xuống cầu xin Lãnh Nguyệt.
Nhìn thấy bộ dạng này của đám người, Lãnh Nguyệt cong môi, roi trong tay giương lên, khẽ cười nói.
“Thế nhưng, muội muội của ta bị người của các ngươi mắng chửi, chuyện này tính sao đây?”
Tiếng nói của Lãnh Nguyệt còn chưa dứt, liền có hai tên cường đạo xông lên phía trước, mỗi người một đao, tên cường đạo vừa mới mắng Tiểu Thúy đã mất mạng tại chỗ.
“Các ngươi?”
Tên cường đạo đã mắng Tiểu Thúy nhìn những huynh đệ đang cầm chủy thủ đâm về phía mình, nhất thời khó có thể tin.
“Xin lỗi huynh đệ, ngươi không chết, thì tất cả mọi người phải chết, đành ủy khuất ngươi đi trước bầu bạn với lão đại vậy.”
Hai tên cường đạo ra tay với gương mặt đầy dữ tợn, nhìn tên cường đạo đang chết dần mà không có một chút áy náy, biểu cảm trên mặt thậm chí không hề thay đổi chút nào.
Nhìn huynh đệ của chính mình bị mất mạng tại chỗ, hai tên cường đạo này mới dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Lãnh Nguyệt nói.
“Tên giặc này đã chết rồi, chúng ta hẳn là có thể được giữ lại mạng chứ? Chỉ cần ngài cho chúng ta một miếng cơm ăn, bảo chúng ta làm gì cũng được!”
Hai tên cường đạo nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, với vẻ mặt lấy lòng mà hỏi.
Lãnh Nguyệt lại nhất thời không nói gì, quay mặt về phía Tần Lãng, trong ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
Đám người kia suốt đoạn đường này chứng kiến Lãnh Nguyệt nổi bão, vẫn cho rằng Lãnh Nguyệt mới là người có tiếng nói ở đây, ai ngờ, lúc này nhìn thấy Lãnh Nguyệt chần chờ, mới phát hiện ra Tần Lãng mới là người chủ sự thực sự ở đây.
Nhưng vì đã xảy ra một loạt biến cố trắc trở này, bọn cường đạo lo lắng nếu hành động thêm sẽ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào đó, bởi vậy bọn hắn đều đứng yên chờ đợi, không dám có hành động dư thừa nào.
Tần Lãng suy nghĩ một lát, nghĩ đến Vong Ưu Thảo không biết khi nào mới có thể tìm được, nếu như tìm kiếm trong thời gian dài, e rằng Lý Tiêu kia đã già đi rồi, lại thêm công phu của hắn trong mấy tháng này đã tinh tiến, đến lúc đó e rằng sẽ khó đối phó với hắn.
Bởi vậy, Tần Lãng vỗ tay một cái, nhìn bọn cường đạo nói ra.
“Đem vũ khí cùng những thứ đáng giá của các ngươi giao ra đây, chúng ta có thể cân nhắc giữ lại cho các ngươi một mạng, nếu không...”
Nghe được Tần Lãng quyết định như vậy, Lãnh Nguyệt không khỏi sững sờ, không chỉ Lãnh Nguyệt sững sờ, mà ngay cả Kim Đạt Lợi cùng Tiểu Thúy đều trợn tròn mắt.
Bọn hắn tuyệt đối không thể hiểu nổi.
Đám cường đạo này ác độc như vậy, đồng bọn của chính mình nói giết là giết, chưa nói đến chuyện trước kia bọn hắn đã từng dính bao nhiêu máu tươi trên tay, ngay cả hiện tại, Tần Lãng hắn lại dám mang những kẻ như vậy theo bên người sao?
Đây chẳng phải là tự mình chôn một quả bom hẹn giờ bên cạnh sao?
“Ngây ra đó làm gì? Lời của lão đại, các ngươi không nghe thấy sao?”
Đám cường đạo này đã quen lăn lộn trên giang hồ, cũng quen với việc nhìn mặt đoán ý, lúc này bọn hắn thấy tình thế hiện trường không ổn, lo lắng Tần Lãng sẽ thay đổi ý định, vội vàng dẫn theo cả đám cường đạo cùng quỳ xuống, dập đầu ba cái trước Tần Lãng, rồi giao ra tất cả vũ khí và tài bảo của bọn hắn.
Có kẻ không muốn giao ra, những tên cường đạo khác vì mạng sống, liền tại chỗ giết chết tên cường đạo không muốn giao ra tài bảo kia, việc này cũng vừa hay giúp Tần Lãng tiết kiệm công sức động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận