Thần Hồn Đan Đế

Chương 1957: Kéo dài thời gian

"Hỏa Hải Luyện Ngục!" Biển lửa đỏ rực kéo dài mấy chục mét, trực tiếp quét sạch thân ảnh hai tên phó tướng vào trong đó!
"Xì xì xì!" Ngọn lửa kinh khủng chập chờn xoáy cuồng, trong nháy mắt thiêu đốt không khí chung quanh thành hư vô, nhiệt độ chung quanh lập tức đạt tới mức cực kỳ kinh hãi.
Hai tên phó tướng Thần cảnh tam trọng tu vi, đặt mình vào trong đó đều có cảm giác nóng bỏng toàn thân, cảm giác thiêu đốt vô tận từ khắp nơi truyền đến.
"Diệt cho ta!" Hai tên phó tướng sắc mặt ngưng trọng, vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình ngọc màu xanh lá, trong nháy mắt tăng vọt hơn trăm lần, trong bình ngọc lớn từng luồng từng luồng chất lỏng như dòng chảy, phun ra, tưới lên biển lửa.
Trong bình ngọc chính là không có rễ tiên thủy mà bọn hắn tốn trọn vẹn ba năm mới thu thập tinh luyện, thuộc tính cực kỳ cường đại, thậm chí cả chân hỏa cũng có thể tùy ý dập tắt!
Đã từng vài lần đối mặt với đối thủ Hỏa thuộc tính cường đại có chân hỏa, hai tên phó tướng đều dựa vào không có rễ tiên thủy để dập tắt chân hỏa của đối thủ, sau đó chiến thắng đối thủ!
Đối mặt với Hỏa Hải Luyện Ngục mà Tần Lãng thi triển, hai tên phó tướng vẫn có mấy phần tự tin.
Mà trong ánh mắt mong chờ của bọn hắn, không có rễ tiên thủy vừa mới tiếp xúc với Hỏa Hải liền trong nháy mắt bị thiêu đốt thành hư vô, triệt để tiêu tán không thấy!
"Cái này... Sao có thể!" Hai tên phó tướng hoàn toàn trợn tròn mắt!
Không có rễ tiên thủy ngay cả chân hỏa cũng có thể dập tắt, vậy mà khi gặp Hỏa Hải mà Tần Lãng tạo ra lại trong nháy mắt tiêu tán thành vô hình!
Biển lửa này thật sự là lửa còn kinh khủng hơn rất nhiều! Căn bản không thể tùy tiện tiêu diệt!
"Xông ra Hỏa Hải!" Hai tên phó tướng liếc nhau.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ, lúc này, tiếp tục ở lại trong Hỏa Hải Luyện Ngục thì nguy hiểm sẽ càng lúc càng lớn!
Biện pháp duy nhất để thoát khỏi nguy hiểm là đánh vỡ Hỏa Hải Luyện Ngục, tìm lỗ hổng, từ đó chạy trốn!
"Hô!" "Hô!" Hai đạo quyền mang năng lượng chừng mấy trượng trong nháy mắt từ giữa hai lòng bàn tay của hai tên phó tướng rời tay, công kích vào cùng một vị trí của biển lửa Luyện Ngục!
Lúc trước Tần Lãng thi triển Hỏa Hải Luyện Ngục đã đủ để áp chế hoàn toàn Diệp Lương Thần, hiện tại thực lực của Tần Lãng lại càng mạnh hơn trước kia, Hỏa Hải Luyện Ngục càng thêm cường đại, mặc dù hai tên phó tướng liên thủ công kích cũng căn bản không thể phá vỡ được vòng vây của nó!
Hai đạo quyền mang năng lượng mấy trượng lao về phía trước căn bản không bay được bao lâu đã nhanh chóng bị ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt, đồng dạng hóa thành hư vô!
Cùng lúc đó, ngọn lửa kinh khủng lan tràn ra, trực tiếp thiêu đốt quần áo trên người hai tên phó tướng!
"Cái gì? Hai tên phó tướng liên thủ cũng không thể phá vỡ Hỏa Hải của hắn!" Thấy cảnh này, Bồ Nguyên lập tức trợn tròn mắt!
Vốn cho rằng hai tên phó tướng liên thủ hoàn toàn có thể dễ dàng nghiền ép đánh giết Tần Lãng!
Nhưng điều khiến hắn tuyệt đối không ngờ tới là hiện tại hai tên phó tướng của hắn lại bị Hỏa Hải Luyện Ngục của Tần Lãng vây khốn, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc!
"Tiểu tử thúi, ngươi nhất định phải chết!" Bồ Nguyên hừ lạnh một tiếng, chân giẫm mạnh lên lưng ngựa, cả người lao thẳng lên trời, hướng Tần Lãng lao tới!
Lao tới trước đồng thời, Bồ Nguyên vung thẳng một chưởng về phía Tần Lãng, từng đạo chưởng lực kinh khủng như sóng biển vô tận lớp lớp đổ về phía trước Tần Lãng.
"Thần cảnh tứ trọng!" Nhìn thấy động tác của Bồ Nguyên, Tần Lãng nhíu mày, không dám liều mạng với Bồ Nguyên, trực tiếp đạp thần tích bay ngược về phía sau.
Một kích thất bại, Bồ Nguyên lại tiếp tục giậm chân xuống đất, đuổi theo Tần Lãng không bỏ!
Một người đuổi một người chạy, tốc độ của hai người nhanh chóng tiếp nối nhau bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
"Tiểu tử, ngươi trốn không thoát!" Thấy Tần Lãng sắp bị đuổi kịp, Bồ Nguyên trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, cười gằn nói.
Thực lực của hắn hoàn toàn áp chế Tần Lãng! Với sức chiến đấu của Tần Lãng, trước mặt hắn căn bản không lật nổi chút trò gì!
Bồ Nguyên có tuyệt đối tự tin trong vòng mười chiêu sẽ đuổi kịp Tần Lãng, đánh chết hắn!
"Không ổn, Bồ Đông và thủ hạ của hắn cách đây vẫn còn chút khoảng cách, ta hiện tại vẫn không thể triệu hồi ra thiên uy!" Tần Lãng nghiến răng một cái, dưới chân thi triển thần tích đến cực hạn, cấp tốc lùi lại.
"Phanh phanh phanh phanh phanh phanh!" Liên tiếp tiếng vang phát ra sau lưng Tần Lãng, nơi hắn vừa thoát đi liên tiếp nổ tung, một khe rãnh khủng bố thật dài thình lình xuất hiện ở phía sau hắn.
"Tiểu tử, lúc trước không phải ngươi rất phách lối sao, sao vừa thấy bản thành chủ lại không dám đối đầu chính diện?" Lại một kích thất bại, Bồ Nguyên cười lạnh nói: "Bản thành chủ không tin ngươi có thể trốn mãi!"
Dứt lời, Bồ Nguyên lại nhúc nhích thân hình, như diều hâu bắt gà con, đuổi theo Tần Lãng.
"Không được, sắp bị đuổi kịp rồi!" Cảm nhận được kình phong đang tới gần sau lưng, Tần Lãng kinh hãi, dưới chân đột nhiên dùng lực sang một bên, thân hình trong nháy mắt rẽ sang, cùng lúc đó, bàn tay của Bồ Nguyên trực tiếp lướt qua thân hình hắn!
Tuy rằng vô cùng mạo hiểm né được đòn tấn công của Bồ Nguyên một lần nữa, nhưng Tần Lãng vẫn bị khí tức chưởng lực cường hãn của Bồ Nguyên quét trúng, bên hông đau nhói, cả người bước chân loạng choạng lùi lại về sau.
Dưới sự truy kích không ngừng của Bồ Nguyên, Tần Lãng cuối cùng vẫn không thể né tránh hoàn toàn đòn tấn công, bị thương!
Thấy cảnh này, hai tên phó tướng đang bị nhốt trong Hỏa Hải Luyện Ngục lập tức sáng mắt! Chỉ cần Bồ Nguyên giết được Tần Lãng, Hỏa Hải Luyện Ngục tự nhiên biến mất, khốn cảnh của bọn hắn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng!
Tần Lãng sờ vào vết thương bên hông, cơn đau kịch liệt truyền đến, gân xanh trên trán trong nháy mắt nổi lên.
"Không xong, Bồ Đông còn thiếu chút nữa mới đến được nơi này, ta nhất định phải kiên trì, mới có cơ hội kéo Bồ Nguyên và Bồ Đông vào trong phạm vi thiên uy hạo kiếp, đánh giết cả hai người!"
Dù biết hiện tại vô cùng nguy hiểm, nhưng Tần Lãng vẫn cắn răng kiên trì né tránh công kích của Bồ Nguyên, trì hoãn thời gian cuối cùng.
"Hừ! Ngươi trốn không thoát đâu!" Bồ Nguyên lại một chưởng đánh những nơi Tần Lãng đi qua tạo thành một khe rãnh thật dài, đất đá văng ra từ đó, một tảng đá lớn đột nhiên bay tới trước, nhanh như điện xẹt, rồi hung hăng đập vào lưng Tần Lãng khi hắn không kịp tránh né!
"Phốc!" Tần Lãng loạng choạng chân, thân thể không tự chủ được đổ về phía trước, trong miệng chợt phun ra một ngụm máu tươi!
Bị tảng đá lớn đánh trúng, vết thương của Tần Lãng thêm nặng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Sưu!" Bóng người lóe lên, thân hình Bồ Nguyên đứng ở sau lưng Tần Lãng cách hơn mười mét, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: "Tiểu tử, không ngờ ngươi rất biết chạy! Chẳng những để bản thành chủ tự mình ra tay, còn lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy!"
"Có thể chết dưới tay thành chủ này, ngươi nên thấy thỏa mãn, đi chết đi!" Chắc chắn rằng Tần Lãng bị thương và hiện tại không thể né tránh công kích của mình, linh khí trong lòng bàn tay Bồ Nguyên xoáy mạnh, giây sau chuẩn bị lao ra, quét sạch Tần Lãng.
"Không ổn, nếu ta toàn lực có lẽ vẫn có thể miễn cưỡng tránh được đòn công kích này, nhưng đòn tấn công tiếp theo của Bồ Nguyên tuyệt đối không thể trốn được!"
"Nhưng Bồ Đông và những người khác vẫn còn cách nơi này một khoảng, chỉ dựa vào thực lực của ta thì căn bản không thể chống đỡ đến lúc đó!"
"Nhất định phải nghĩ ra cách khác để kéo dài thời gian!"
Trong nháy mắt này, Tần Lãng suy nghĩ xoay chuyển nhanh trong đầu, sau đó nghĩ ra điều gì, đột nhiên mở miệng nói: "Muốn giết ta? Vậy thì bí mật về rơi thần ngoa ngươi vĩnh viễn đừng hòng có được!"
"Cái gì? Rơi thần ngoa!" Nghe Tần Lãng nhắc tới rơi thần ngoa, Bồ Nguyên lập tức sáng mắt, sau đó cưỡng chế thu tay lại không đánh về phía Tần Lãng.
Thấy phản ứng của Bồ Nguyên, Tần Lãng biết hắn đã thành công, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Không sai! Diệp Lương Thần không có rơi thần ngoa, ta cũng không có rơi thần ngoa, nhưng ta biết rơi thần ngoa rốt cuộc rơi vào tay ai rồi!"
"Ngươi thật sự biết?" Bồ Nguyên nhíu mày.
Mặc dù hắn đã thông qua một vài thủ đoạn để điều tra ra bí mật về Diệp Lương Thần, nhưng rơi thần ngoa rốt cuộc rơi vào tay ai, hắn căn bản không rõ.
Lần này đánh giết Tần Lãng vốn dĩ cũng vì Tần Lãng đã lừa gạt hắn về nơi rơi thần ngoa, nếu có thể biết được nơi rơi thần ngoa trước khi giết Tần Lãng thì chẳng phải là quá tuyệt sao?
Giờ khắc này, trong lòng Bồ Nguyên dấy lên vẻ mong đợi.
Nếu biết rơi thần ngoa rơi vào tay ai, sau đó hắn sẽ lẳng lặng không tiếng động đánh giết người đó, thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó rơi thần ngoa hoàn toàn có thể do một mình hắn độc chiếm!
Có được bảo bối như rơi thần ngoa, đừng nói đến việc sau này hắn có thể trở thành một trong thập đại cường giả Thần Hoa Quốc, cho dù là trở thành cường giả sánh ngang với quốc chủ Thần Hoa Quốc cũng không phải là không có khả năng!
"Ta đương nhiên biết nơi rơi thần ngoa!" Thấy Bồ Nguyên mắc mưu, trì hoãn được thời gian, Tần Lãng cười lạnh trong lòng, bên ngoài lại gật đầu nhẹ, khẳng định nói.
"Hừ! Trước đây ngươi lừa gạt bản thành chủ một lần, ngươi nghĩ rằng bản thành chủ còn tin ngươi lần thứ hai sao?" Bồ Nguyên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Tần Lãng.
Hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
Dù sao trước đó đã bị Tần Lãng đùa giỡn một lần, lần này hắn không muốn dẫm vào vết xe đổ.
"Hiện tại sự sống chết của ta hoàn toàn nằm trong tay ngươi, ngươi nghĩ rằng ta còn dám gạt ngươi sao?" Tần Lãng chịu đựng đau đớn, lên tiếng nói.
Bồ Nguyên luôn miệng nói không muốn dẫm vào vết xe đổ, sợ lại bị hắn lừa một lần, nhưng lời nói như vậy ý đã rất rõ ràng, vì biết được nơi rơi thần ngoa, hắn vẫn muốn thử một lần, mạo hiểm một lần!
Tần Lãng chính là nhắm vào lòng tham của Bồ Nguyên, lúc này mới thành công trì hoãn thời gian.
"Nhanh, nói cho bản thành chủ nơi rơi thần ngoa! Bản thành chủ có thể mở một mặt lưới, tha cho ngươi một mạng!" Bồ Nguyên có chút gấp gáp nói. "Nếu không, một khi bản thành chủ biết ngươi vẫn còn gạt ta, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Bồ Nguyên bắt đầu hứa hẹn với Tần Lãng, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia cười lạnh.
Hắn đã sớm hận Tần Lãng đến tận xương tủy! Làm sao có thể tùy tiện bỏ qua cho Tần Lãng? Nếu thật sự biết được nơi rơi thần ngoa từ Tần Lãng, hắn vẫn sẽ không tha cho Tần Lãng, sẽ trực tiếp giết chết để diệt khẩu!
"Được, xem ở chỗ ngươi bằng lòng tha cho ta lần này, ta liền nói cho ngươi biết nơi rơi thần ngoa." Biết Bồ Nguyên sẽ không bỏ qua cho hắn, Tần Lãng tương kế tựu kế, chớp mắt, ra vẻ trầm tư: "Chuyện này cũng xảy ra một khoảng thời gian rồi, ta nhất thời không thể nhớ hết, ngươi đừng vội, để ta hồi tưởng cho kỹ, tránh để lộ thông tin sai cho ngươi!"
Nghe Tần Lãng nói vậy, Bồ Nguyên bên cạnh chậm rãi gật đầu.
Hiện tại Tần Lãng đã bị thương, căn bản trốn không thoát, hắn chắc chắn nắm được Tần Lãng, căn bản không sợ Tần Lãng giở trò.
"Tiểu tử, đừng hòng giở trò, sự kiên nhẫn của ta có hạn!" Thấy Tần Lãng gật gù đắc ý một hồi vẫn không chịu mở miệng, sắc mặt Bồ Nguyên ngày càng nặng nề, chút kiên nhẫn ít ỏi ban đầu cũng bị tiêu hao hết.
"Ôi trời! Hỏng việc lớn rồi! Bị ngươi dọa, ta quên béng nơi rơi thần ngoa rồi!" Tần Lãng cảm ứng được điều gì, trên mặt lộ ra một vòng cười xấu xa, rồi vỗ đùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận