Thần Hồn Đan Đế

Chương 2121: Điều tra dược viên

Chương 2121: Điều tra dược viên
"A? Kém một chút?"
Trương Hiền Tiên khẽ giật mình, nhưng không hề tức giận, trên mặt nở một nụ cười suy tư, chậm rãi vuốt chòm râu hoa râm cười nói: "Ta dốc hết toàn lực và tâm huyết bồi dưỡng, kinh doanh mảnh dược viên này, trong lòng ta đã coi là không thể bắt bẻ. Tần Lãng ngươi thử nói xem, dược viên của ta vì sao không đủ hoàn mỹ?"
Với biểu hiện nghịch thiên của Tần Lãng trong kỳ thi gia nhập hội, Trương Hiền tin rằng Tần Lãng chắc chắn không phải kẻ ba hoa, cố tình trước mặt ông bới lông tìm vết để gây sự chú ý. Hắn dám nói dược viên không đủ hoàn mỹ, nhất định phải có lý do.
Chỉ là, Trương Hiền tự tin làm đã hoàn mỹ không tì vết, mọi yếu tố cần tính đều đã cân nhắc, hiện tại đến cả ông còn không tìm ra bất kỳ nhược điểm nào của dược viên này. Tần Lãng nếu cẩn thận điều tra thì không nói, đằng này vừa mới lướt qua đã vội vàng kết luận, bởi vậy ông không đồng ý với lời Tần Lãng.
Một là, ông muốn nghe xem Tần Lãng sẽ giải thích thế nào. Thứ hai, nếu Tần Lãng nói sai thì cũng sẽ làm giảm bớt nhuệ khí của hắn, để về sau khi có cơ hội, Tần Lãng sẽ không vì trẻ tuổi nóng nảy mà quá ngạo mạn, bỏ lỡ thời cơ tốt. Như vậy đối với Tần Lãng, Trương Hiền, thậm chí cả Đan Hoàng công hội đều là chuyện tốt.
"Nơi đây núi non bao quanh, tàng phong tụ thủy, dưới đáy lại có thần mạch ấp ủ, có thể nói là chiếm hết địa lợi."
"Mà dưới sự che chở tỉ mỉ của hội trưởng, dược viên quản lý đâu ra đấy, tiên thảo sinh trưởng mạnh mẽ, cũng coi như là chiếm được cả nhân hòa."
Tần Lãng đứng dậy, đi đến lối vào dược viên, chậm rãi lên tiếng, nói đến đây lại dừng lại, rồi nói: "Bất quá đáng tiếc, dược viên này chiếm địa lợi, có nhân hòa, lại duy chỉ thiếu thiên thời!"
"Không có thiên thời tương trợ, dược viên tự nhiên không được coi là hoàn mỹ."
Trương Hiền nhíu mày, lắc đầu cười một tiếng: "Thiếu thiên thời?"
"Ngươi nói vậy là sai rồi!"
"Khi chọn vị trí dược viên này, lão phu đã tính toán đến thời gian xây vườn. Thậm chí ngay cả việc trồng trọt, cấy ghép tiên thảo sau này, ta cũng đều chọn giờ tốt nhất căn cứ theo đặc tính của chúng, ngay cả việc tưới tiêu, ta đều chọn thời điểm thích hợp nhất."
"Ta tự tin có thể nói với ngươi rằng, yếu tố đầu tiên mà ta cân nhắc chính là thiên thời!"
"Nếu có thứ gì dược viên này không thiếu, thì chính là thiên thời!"
Trương Hiền cười nhìn Tần Lãng. Tần Lãng tuy có thiên tư nghịch thiên, nhưng dù sao còn quá trẻ, cân nhắc vấn đề không được chu toàn, nhất thời không tìm ra sai sót tự nhiên cũng khó tránh khỏi.
Tần Lãng không vội phản bác Trương Hiền mà cười hỏi: "Hội trưởng có thể cùng ta đi một vòng trong dược viên không? Vừa đi, ta sẽ nói rõ nguyên nhân mà ta phân tích."
Tần Lãng cố ý khơi gợi hứng thú của Trương Hiền, rồi mượn cớ thăm dò cẩn thận dược viên. Dù sao dược viên này có khả năng là một trong những nơi cất giấu Vô Tự Thiên Thư. Vất vả lắm mới đến đây, hắn tự nhiên phải điều tra cho kỹ, nếu xác định có thì tốt nhất, không thì cũng thuận tiện loại bỏ chỗ này.
"Được thôi, dù gì cũng đang rảnh, vậy chúng ta cùng đi." Trương Hiền vỗ hai tay thô ráp đứng dậy, cùng Tần Lãng sóng vai đi, Trương Chấp Sự cẩn thận theo sau lưng họ.
Dược viên có diện tích rất lớn, gần trăm mẫu, trồng các loại tiên thảo quý giá. Tần Lãng cùng Trương Hiền chậm rãi đi lại, ánh mắt đảo qua từng cây tiên thảo có hình dáng khác nhau.
Quan sát tiên thảo, Tần Lãng càng cẩn thận cảm nhận mọi nơi xung quanh. Mất công đến dược viên Hậu Sơn, Tần Lãng không muốn tùy tiện bỏ lỡ cơ hội điều tra nơi này.
Nhưng điều làm Tần Lãng thất vọng là, một đường điều tra vẫn không có kết quả. Tất cả những nơi có thể, hắn đều không phát hiện manh mối nào liên quan đến Vô Tự Thiên Thư.
Trương Chấp Sự không hiểu vì sao Tần Lãng muốn đi lại trong dược viên, vẻ mặt nghi hoặc, ông ta thấy Tần Lãng hoàn toàn là đang làm trò bí ẩn.
Trương Hiền đi cùng Tần Lãng lại vô cùng kiên nhẫn, cũng không vội vàng hỏi mục đích của Tần Lãng, chỉ lẳng lặng bước theo, trên mặt mang ý cười.
Cuối cùng, cả ba người đi gần hết dược viên, Tần Lãng dừng bước, vẻ mặt áy náy: "Vất vả cho hội trưởng đại nhân, để ngài đi đường xa như vậy."
Trương Hiền khoát tay, cười nói: "Chút đường này với lão phu không tính là gì, nhưng ngươi đã giày vò như vậy, mà không nói ra nguyên cớ, ta sẽ coi như ngươi đang trêu đùa ta, và sẽ trừng phạt ngươi đấy!"
Nếu Tần Lãng chỉ muốn tỏ ra mình hiểu biết rồi nói hươu nói vượn, Trương Hiền cũng không ngại cho hắn một bài học.
Tần Lãng cười hề hề, mở miệng: "Hội trưởng, đi cùng nhau nãy giờ chắc hẳn ngài cũng chú ý thấy, tiên thảo trong dược viên nhìn thì sinh cơ bừng bừng, nhưng linh khí lại không đủ, thậm chí không ít tiên thảo còn ẩn ẩn lộ ra vẻ khô héo."
Trương Hiền nói: "Điều này là đương nhiên. Tiên thảo khác với thiên phú của võ giả chúng ta, tốc độ phát triển của mỗi loại tiên thảo là khác nhau, còn về vẻ khô héo, thì sinh sinh tử tử là quy luật tự nhiên, tiên thảo cũng không thể tránh khỏi."
"Cho nên, những gì ngươi nói đều là bình thường đối với một dược viên."
"Sinh sinh tử tử là quy luật tự nhiên, điểm này hội trưởng nói không sai!" Tần Lãng cười nhìn Trương Hiền: "Nhật nguyệt giao thế, sinh sinh tử tử, là quy luật tự nhiên, nói cách khác cũng là một dạng biểu hiện của thiên thời!"
"Tiên thảo trồng trong dược viên, ngay cả quy luật cơ bản này còn không cải biến được, không vượt qua được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Vậy thì sao có thể nói là chiếm được thiên thời? Sao có thể hoàn mỹ không tì vết được?"
Lời Tần Lãng nói trúng tim đen, chữ chữ đều đanh thép, khiến người nghe thấy cả tiếng kim rơi. Trương Hiền vừa định bước đi thì dừng lại ngay lập tức, trong đôi mắt già nua đột nhiên bùng lên hai đạo ánh sáng nóng bỏng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận