Thần Hồn Đan Đế

Chương 232: Tự rước lấy nhục

Chương 232: Tự rước lấy nhục
Đối mặt công kích của Thạch Văn Hải, Tần Lãng đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến khi nắm đấm của đối phương cách bản thân không đến một thước, hắn mới không chút hoang mang đưa tay phải ra ấn về phía nắm đấm của đối phương!
"Tự tìm cái chết!"
Thấy Tần Lãng lại mưu toan dùng một chưởng nhẹ nhàng cản công kích của mình, Thạch Văn Hải hừ lạnh một tiếng, lực lượng trong nắm đấm tăng thêm mấy phần, hung hăng oanh ra!
Trong mắt các Luyện Đan Sư chung quanh thoáng qua vẻ kinh ngạc, đối mặt công kích của Thạch Văn Hải, Tần Lãng lại không hề dùng toàn lực, thật quá khinh thường! Phải biết, Thạch Văn Hải là thiên tài đệ tử của Phong Vân Tông, nắm giữ tài nguyên tu luyện trời ưu ái và ưu thế, một quyền này của hắn không phải Võ Sư Lục Trọng bình thường có thể đánh ra, Tần Lãng lại khinh địch như vậy, hạ tràng đáng lo!
"Ầm!"
Một quyền một chưởng đột nhiên va chạm vào nhau, hình ảnh Tần Lãng bị một quyền đánh bay trong dự liệu của rất nhiều Luyện Đan Sư không hề xuất hiện, chỉ thấy bàn tay Tần Lãng trong nháy mắt tiếp xúc với đối phương liền biến chưởng thành trảo, hời hợt tựa như đã tóm chặt lấy nắm đấm của Thạch Văn Hải!
"Cái gì!"
Dùng hết toàn lực tung ra một quyền lại bị đối phương tùy tiện ngăn lại, trong lòng Thạch Văn Hải kinh hãi, muốn rút tay về nhưng nắm đấm đưa ra phảng phất như bị một cái thiết trảo nắm chặt, xương cốt bị chăm chú đè ép phát ra âm thanh "Khanh khách". Mặc cho Thạch Văn Hải dùng toàn bộ sức lực, trên trán nổi gân xanh, vẫn không cách nào rút nắm đấm ra khỏi tay đối phương!
"Ta đã sớm nói ngươi ra tay với ta hoàn toàn là tự rước lấy nhục, ngươi hết lần này tới lần khác không tin!"
Tần Lãng lắc đầu. Võ Sư Thất Trọng mà Tuyết gia phái đến có thể nói trải qua trăm trận chiến, năng lực không tầm thường, Tần Lãng còn có thể tùy tiện một quyền đánh chết, Thạch Văn Hải vẻn vẹn có thực lực Võ Sư Lục Trọng, lại thêm xét thân thể, liền biết là dùng đủ loại linh đan chất đống lên, sức chiến đấu trước mặt Tần Lãng thậm chí còn không đáng nhắc tới, làm sao có thể so với Tần Lãng, người trải qua trăm trận chiến, không biết bao nhiêu lần bồi hồi trên bờ vực sinh tử? Giống như loại dược quán tử như Thạch Văn Hải này, Tần Lãng tự tin mình một người có thể dễ dàng đánh một trăm tên!
Ngón tay có chút dùng sức hướng về phía trước đẩy, Thạch Văn Hải chợt cảm thấy một luồng đại lực dọc theo cánh tay mãnh liệt mà đến, cả người không nhịn được lảo đảo lui về sau, chân một trận mất thăng bằng, mông trực tiếp ngồi phịch xuống đất!
"Thật mạnh!"
"Đều là thực lực Võ Sư Lục Trọng, sao hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc!"
"Thảo nào vừa rồi khinh thường như vậy, thì ra người ta có vốn liếng để kiêu ngạo!"
Thấy Thạch Văn Hải còn chưa đi đến một hiệp đã thua trong tay Tần Lãng, mí mắt của các Luyện Đan Sư chung quanh hung hăng giật một cái. E dè uy áp của Phong Vân Tông, không dám nói gì thêm, nhưng trong lòng lại dấy lên sóng cả. So với việc Thạch Văn Hải chỉ khoa tay múa chân, thanh niên trước mắt khí thế trầm ổn, ra chiêu nhanh như gió, khí tức rộng mở, nghiễm nhiên là người trải qua đại lãng đào sa, sinh tử đại chiến!
"Ngay cả đại sư huynh cũng thua hắn!"
Lục Xuyên vốn đang hò hét trợ uy cho Thạch Văn Hải, chờ xem hình ảnh Tần Lãng bị cuồng đánh, không ngờ vừa mới đối mặt Thạch Văn Hải đã thua! Sắc mặt đang hưng phấn trở nên cứng đờ, Lục Xuyên nuốt nước bọt một cái, vội vàng chạy đến bên cạnh Thạch Văn Hải nâng hắn dậy.
"Làm sao có thể! Ta rõ ràng cảm nhận được hắn có thực lực Võ Sư Lục Trọng, vì sao ta ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ nổi!"
Cảm giác ưu việt vốn có trong lòng giờ phút này tan vỡ, gương mặt Thạch Văn Hải không thể tin được. Xương tay bị bóp gần như nát vụn, cảm giác đau từng cơn truyền đến, mặc dù trong lòng căn bản không muốn chấp nhận, nhưng Thạch Văn Hải không thể không thừa nhận hắn hiện tại căn bản không phải đối thủ của Tần Lãng! Bản thân bại thì không sao, nhưng một trận chiến này mà truyền đi, mặt mũi của Phong Vân Tông coi như để mình mất hết! Về sau mình càng không có mặt mũi đi gặp Sư Phụ!
Trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, ngón tay Thạch Văn Hải đảo trên trữ vật giới một vòng, lập tức một viên linh đan đen nhánh xuất hiện trong tay hắn, mùi thơm nồng nặc từ đó phát ra, lập tức cả đại sảnh đều tràn ngập mùi thơm.
"Là Tứ Phẩm linh đan, Bạo Linh Đan!"
Những Luyện Đan Sư tại chỗ đều nghiên cứu linh đan nhiều năm, vào khoảnh khắc Thạch Văn Hải lấy ra linh đan đen sẫm kia, không ít người đã liếc mắt nhận ra! Linh đan đen sẫm này chính là linh đan Tứ phẩm -- Bạo Linh Đan, sau khi dùng có thể trong nháy mắt tăng thực lực Võ Giả lên Nhị Trọng, sức chiến đấu tăng lên mấy chục lần, hiệu quả vô cùng cường hãn! Bởi vì linh thảo luyện chế Bạo Linh Đan cực kỳ khan hiếm, lại thêm hiệu quả cường hãn của nó, Bạo Linh Đan có thể nói giá trị liên thành, cực kỳ đắt đỏ, bình thường trừ phi là sinh tử đại chiến, nếu không không ai nỡ dùng Bạo Linh Đan!
"Chẳng lẽ Thạch Văn Hải muốn phục dụng Bạo Linh Đan vào thời điểm này?"
Các Luyện Đan Sư trong lòng kinh ngạc, trong tình huống này dường như không cần thiết phải dùng Bạo Linh Đan a? Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thạch Văn Hải không chút do dự trực tiếp nuốt Bạo Linh Đan!
"Không phải chứ, thật ăn!"
"Ta thao, quả thực là phung phí của trời a!"
Có Luyện Đan Sư thầm tặc lưỡi, còn có Luyện Đan Sư trong lòng cũng đang nhỏ máu, không phải sinh tử đại chiến có cần phải dùng Bạo Linh Đan sao?
"Đại sư huynh!"
Lục Xuyên vịn Thạch Văn Hải đứng lên giật mình. Hiệu quả của Bạo Linh Đan thực sự cường hãn, nhưng di chứng của nó cũng vô cùng mãnh liệt, dược hiệu qua đi, nhẹ thì thân thể suy yếu hơn tháng, thể chất không bằng trước, nặng thì tu vi tụt một trọng, sau này tốc độ tu luyện lại càng giảm đi nhiều, sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tương lai! Đan Vương cũng từng khuyên bảo qua bọn hắn, sư huynh đệ, không đến lúc sinh tử tồn vong chắc chắn phải chết thì phải tránh dùng Bạo Linh Đan! Lục Xuyên không ngờ đại sư huynh vậy mà lại lựa chọn dùng Bạo Linh Đan vào lúc này! Xem ra vì dạy dỗ tên tiểu tử đối diện mà đến tiền đồ tương lai cũng dám liều!
Chỉ trong mấy giây, khí thế trên người Thạch Văn Hải tăng vọt, tu vi từ Võ Sư Lục Trọng trong nháy mắt tăng lên Võ Sư Bát Trọng, Linh Lực nồng đậm gấp mấy chục lần so với trước đó cuồn cuộn trong cơ thể hắn, cơ bắp cũng to lớn hơn nhiều, toàn thân tràn đầy sức mạnh!
"Tiểu tử, với thực lực Võ Sư Lục Trọng mà có thể khiến ta phục dụng Bạo Linh Đan, ngươi là người đầu tiên! Bất quá, ngày vui vẻ của ngươi cũng đến hồi kết thúc rồi, hôm nay ta sẽ ở đây đánh nổ ngươi, khiến ngươi quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ ngay trước mặt nhiều Luyện Đan Sư này, đồ chó vẩy đuôi mừng chủ!"
Thực lực tăng vọt khiến Thạch Văn Hải tràn đầy tự tin, hắn tin chắc Tần Lãng không phải là đối thủ của hắn hiện tại!
"Thực lực chênh lệch Nhị Trọng quá lớn, cho dù thanh niên này có sức chiến đấu mạnh hơn, e rằng dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối vẫn không phải đối thủ của Thạch Văn Hải!" Các Luyện Đan Sư trong lòng thở dài một tiếng. Chỉ thấy Thạch Văn Hải đột nhiên khẽ động, nhanh như thiểm điện lao về phía Tần Lãng, lại đột nhiên vung ra một quyền, uy lực to lớn cường hãn hơn trước gấp mấy chục lần!
"Toái Thạch Quyền!"
Thực lực được phóng đại lại còn vận dụng Võ Kỹ! Không ít Luyện Đan Sư đã nhắm mắt lại, không đành lòng thấy cảnh tượng tiếp theo, bọn họ cho rằng đối mặt một kích này của Thạch Văn Hải, hạ tràng của Tần Lãng chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!
"Thiếu gia!"
Vân Nhi cũng nắm chặt hai tay, khẩn trương nhìn diễn biến trong sân, trong lòng lo lắng cho Tần Lãng không thôi.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận