Thần Hồn Đan Đế

Chương 1811: Theo ta đi

"Chương 1811: Theo ta đi"
"Nhận nhân mã của chúng ta bên trên liền đến!"
"Quá tốt rồi!"
Mọi người mắt sáng lên, nhao nhao đại hỉ.
Bọn họ ở chỗ này hoàn toàn không biết gì cả, không biết phải đi hướng nơi nào. Hiện tại có người đến chuyên môn đón họ, tự nhiên là chuyện tốt một kiện.
Một phút đồng hồ sau, cảm ứng được có người nhanh chóng tới gần nơi này, mắt Tần Lãng bỗng nhiên sáng lên: "Nhanh như vậy đã có người đến, chẳng lẽ là nhận chúng ta? Chỉ bất quá tốc độ này đến hơi nhanh, lẽ nào Trương Nguyên tiền bối đóng quân cách chúng ta cũng không quá xa?"
Tần Lãng trong lòng có chút nghi hoặc.
Mấy phút sau, mặt đất rung chuyển, phảng phất địa chấn, sau đó tần suất chấn động càng lúc càng nhanh, mức độ cũng càng lúc càng lớn.
"Có đại đội đang đến gần chúng ta!"
"Không phải là người đến đón chúng ta sao?"
Tất cả mọi người mắt sáng lên, mong đợi nhìn về phía nơi phát ra chấn động.
Trong tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy một đội kỵ mã chừng ngàn người nhanh chóng đến đây, phía sau đội ngũ kích thích một mảnh bụi, bụi màu vàng cuồn cuộn.
Cả đội kỵ mã ai nấy đều mặc bộ khôi giáp màu đen nhánh chỉnh tề, tay cầm trường thương, lưng đeo trường kiếm, trang bị đầy đủ.
Phía trước đội kỵ mã hơn mười vị tướng lĩnh mặc giáp bạc khôi ngô bao vây lấy một người cao lớn, khoác áo choàng đỏ, khí thế ngạo nghễ trung niên nam tử.
Giờ phút này trung niên nam tử miệng lẩm bẩm: "Mẹ, thật đủ xui xẻo, trộm 'Đỏ anh quả' loại chuyện tốn công vô ích này vậy mà lại rơi vào ta Kiều Tiến!"
Hiển nhiên, vì phải đi trộm cái gọi là "Đỏ anh quả" khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Một vị tướng lĩnh bên cạnh mở miệng nịnh nọt nói: "Kiều tướng quân, ngài đã là tu vi Võ Thánh chí tôn, sức chiến đấu cường đại, chuyến này dù nguy hiểm, nhưng có ngài ra tay, nhất định sẽ thành công!"
Nghe được lời tướng lĩnh, Kiều Tiến rõ ràng rất hưởng thụ, trên mặt đang giận lộ ra một tia đắc ý: "Lời là thế, nhưng quân mã của ta đâu phải từ gió lớn mà tới, đó là tâm huyết của ta, lần này đi trộm 'Đỏ anh quả' nhất định vô cùng hung hiểm, đặc biệt là những hiểm địa kia nguy hiểm trùng điệp, sợ là thủ hạ người sẽ tổn thất nặng nề!"
"Để huynh đệ đi theo ta nhiều năm mất mạng, các ngươi nói ta Kiều Tiến có thể không đau lòng sao!"
Một tướng lĩnh khác chắp tay nói: "Tướng quân, ngài yêu quân như con, là vinh hạnh của chúng ta, được cùng tướng quân vào sinh ra tử là vinh quang của chúng ta, chuyến này chúng ta nhất định cúc cung tận tụy chết thì mới thôi, giúp tướng quân hoàn thành nhiệm vụ viên mãn!"
Kiều Tiến nhẹ gật đầu, trên mặt lộ vẻ khó chịu nói: "Hừ! Chuyện này vốn là nên do nhân mã của Trương Nguyên kia hoàn thành, không ngờ ta Kiều Tiến lại mơ mơ hồ hồ trở thành kẻ xui xẻo!"
"Hảo hán không tranh với nữ nhân, tướng quân người bớt giận, không cần chấp nhặt với một nữ lưu." Một tướng lĩnh khác mở miệng trấn an.
"A? Đây là… Phía trước hình như có không ít người?"
Kiều Tiến và nhóm người đang nói chuyện cũng thấy được Tần Lãng đang cùng đoàn người đứng tại chỗ chờ đợi, nhìn về phía đội kỵ mã của bọn họ.
"Bọn họ không mặc áo giáp, cũng không phải chiến sĩ chiến trường không gian!" Một vị tướng lĩnh mở miệng nói.
Một tướng lĩnh khác hoang mang nói: "Chẳng lẽ là người mới vừa đến chiến trường không gian? Chỉ là bình thường chiến trường không gian một lần đến bảy tám người đã là nhiều, lần này sao lại vừa đưa đến gần trăm người?"
"Đúng thật. Tại sao lại có thể có nhiều người mới như vậy? Đây ở chiến trường không gian là chuyện không thường thấy." Lại một tướng lĩnh nghi hoặc nói.
Ánh mắt Kiều Tiến đảo qua Tần Lãng và nhóm người, cũng có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh mặt hiện vẻ vui mừng, cười nói: "Hắc hắc, không ngờ ta Kiều Tiến vận khí tốt như vậy, đã ông trời đưa nhiều người như vậy đến trước mặt ta, không dùng thì phí!"
Trưng dụng đám người mới này làm bia đỡ đạn, tổn thất của đội ngũ bọn họ tự nhiên sẽ xuống đến mức thấp nhất.
Giờ phút này, một ý nghĩ đã hình thành trong lòng Kiều Tiến.
"Giá!"
Giơ roi ngựa lên, Kiều Tiến ra roi thúc ngựa, một ngựa đi đầu xông về phía Tần Lãng và những người khác.
Các tướng lĩnh xung quanh nhìn thấy thần sắc của Kiều Tiến, tự nhiên hiểu ý, từng người cười, theo Kiều Tiến phía sau hăng hái tiến lên.
Phía sau bọn họ là đội kỵ mã áo giáp ngàn người phong trần mệt mỏi.
"Các ngươi là người mới vừa đi vào chiến trường không gian?" Dừng trước mặt Tần Lãng và đoàn người, Kiều Tiến cũng không xuống ngựa, cao cao tại trên, cúi đầu đảo qua Tần Lãng và nhóm người, quát hỏi.
"Đúng vậy, đại nhân."
Mặc dù thái độ cao ngạo của Kiều Tiến khiến Tần Lãng không thích, nhưng Tần Lãng cũng không để bụng, gật đầu nói.
"Là ai đưa các ngươi đến chiến trường không gian? Có giấy giới thiệu không?" Kiều Tiến thấy Tần Lãng lên tiếng, đánh giá hắn là thủ lĩnh của đội ngũ người mới này, ánh mắt rơi trên người Tần Lãng, mở miệng hỏi thăm.
"Cái này thì có." Tần Lãng nhẹ gật đầu, đưa tay vuốt nhẫn trữ vật, lập tức thư giới thiệu mà lão giả tóc trắng tiên phong đạo cốt trước đó cho hắn xuất hiện trong tay.
Bước nhanh về phía trước, đem thư giới thiệu cung kính đưa cho Kiều Tiến.
Nhận thư giới thiệu Tần Lãng đưa, liếc qua một lượt, thấy tên ký ở dưới, mắt Kiều Tiến sáng lên, trên mặt lộ vẻ châm chọc: "Chậc chậc, không ngờ lại là hàng này giới thiệu đến, gia hỏa này lừa người không ít nha, xem ra đám người này lại bị hắn bán đi rồi."
"Tốt, đã đến chiến trường không gian, phải nghe theo lời, phục tùng sắp xếp, các ngươi đi theo ta đi." Kiều Tiến trả lại thư giới thiệu cho Tần Lãng, mở miệng nói.
"Đi theo ngươi? Các ngươi là người do vị tướng lĩnh tên Trương Nguyên kia phái tới đón chúng ta sao? Không ngờ chỉ là đón chúng ta thôi, lại xuất động cả đội ngũ ngàn người, đãi ngộ phô trương cũng cao đó a!" Đản Đản mở miệng phấn khởi nói, định đi theo Kiều Tiến tiến lên.
"Trương Nguyên? Các ngươi biết Trương Nguyên?" Kiều Tiến giật mình, nhíu mày, vốn định mở miệng hỏi.
Hắn không ngờ nhóm người mới này vừa tới chiến trường đã biết Trương Nguyên.
"Không sai, đại nhân. Chúng ta đã liên lạc với Trương Nguyên tiền bối, nàng bảo chúng ta chờ ở chỗ này, nói sẽ phái người tới đón chúng ta." Thấy phản ứng của Kiều Tiến, Tần Lãng nhíu mày, phát giác được một chút bất thường, sau đó chắp tay cung kính nói.
Kiều Tiến không nhịn được khóe miệng giật một cái, sau đó rất nhanh ánh mắt lộ vẻ bừng tỉnh, vỗ đầu, cười nói: "A, nghĩ rồi, các ngươi nhìn xem cái đầu óc của ta này, mỗi ngày quá nhiều việc nên đã quên, Trương Nguyên thật sự đã nói với ta nhờ ta tiện đường mang các ngươi về doanh địa. Các ngươi cùng đội ngũ của chúng ta đi đi."
Thần sắc trên mặt Tần Lãng không thay đổi, đáy mắt lại hiện một chút vẻ hoài nghi mờ mịt.
Vừa rồi lời nói của Kiều Tiến có vẻ hợp lý, nhưng thực tế lại có chỗ hở.
Thêm cả phản ứng trước đó của hắn, Tần Lãng thậm chí hoài nghi Kiều Tiến không phải là người Trương Nguyên phái tới đón bọn họ!
Ngay khi Kiều Tiến vừa dứt lời, một vị tướng lĩnh nhíu mày, thần thức truyền âm nói: "Kiều tướng quân, quy định của chiến trường không gian không được tùy tiện cướp người, đã bọn họ liên hệ với Trương Nguyên tướng quân, thì bọn họ là người của Trương Nguyên tướng quân, chúng ta đem bọn họ đi như vậy không tốt lắm đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận