Thần Hồn Đan Đế

Chương 2747: hồ ngôn loạn ngữ

Đúng lúc này, thị nữ Tiểu Thúy vội vàng đi ra, sắc mặt lo lắng, không chút do dự đứng ở trước mặt Lục Nguyên Xương cùng mọi người. Thanh âm có chút run rẩy: “Lão gia, Nhị tiểu thư căn bản không phải do Lý công tử cứu! Hắn là lừa gạt, người thực sự chữa khỏi cho Nhị tiểu thư là một người khác hoàn toàn!” Tiếng nói của nàng vừa dứt, bốn phía lập tức xôn xao một mảnh. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía nàng, hoàn toàn không ngờ một thị nữ nhỏ bé lại dám trước mặt mọi người chất vấn Lý An Phong. Đây chính là người mà Lục Gia thật vất vả mời tới, một thanh niên tài tuấn y thuật cao siêu, sao có thể là lừa đảo? Người ở chỗ này nhao nhao lộ ra vẻ khó tin, Lục Nguyên Xương lại càng cau mày, không vui nhìn Tiểu Thúy, rõ ràng bất mãn vì nàng đột ngột chen vào. “Ngươi đang nói bậy bạ gì đấy?” Trong giọng nói của Lục Nguyên Xương mang theo một tia kiềm chế lửa giận, dù sao lời của Tiểu Thúy trước mặt nhiều người như vậy đã làm mất mặt Lục Gia. Tiểu Thúy tuy trong lòng sợ sệt, nhưng nghĩ đến ân nhân thực sự của Nhị tiểu thư, nghĩ đến việc mình không thể để Lý An Phong chiếm công lao này, nên cắn chặt răng. Tiếp tục nói: “Lão gia, bệnh của Nhị tiểu thư đã được chữa khỏi trước khi ngài mời Lý công tử đến! Lúc đó ta mang theo một vị ân nhân từ bên ngoài đến lén đi xem Nhị tiểu thư, hắn dùng mấy thủ pháp đơn giản, bệnh tình Nhị tiểu thư lập tức chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt cũng hồng hào hẳn lên! Thật không phải là do Lý công tử!” Lời của nàng khẩn thiết, trong giọng tràn đầy lo lắng. Thế nhưng, nghe vào tai mọi người, lại tựa như một loại giải thích hoang đường. Người hầu cùng bọn hạ nhân chung quanh đều cười nhạo, một người hạ nhân vóc dáng cao lớn đầu tiên lên tiếng giễu cợt: “Tiểu Thúy, ngươi đừng làm trò cười nữa! Một ân nhân từ bên ngoài đến ư? Còn lợi hại hơn Lý công tử? Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi à? Trên đời này có ai giỏi hơn Lý công tử sao? Đúng là trò cười!” “Đúng đó! Lý công tử là thần y khó mời nhất trên trấn này, ngươi lại dám nói xấu hắn?” một người hầu khác cũng khinh thường lắc đầu, mặt đầy mỉa mai. “Còn nói là người ngoài chữa khỏi Nhị tiểu thư, Tiểu Thúy, có phải ngươi bị ai lừa không? Tùy tiện tìm người là có thể trị bệnh sao? Thật là quá ngây thơ!” Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, trên mặt đều mang vẻ cười lạnh cùng nghi ngờ, hoàn toàn không tin lời Tiểu Thúy. Dù sao Lý An Phong nổi tiếng bên ngoài, tuổi còn trẻ đã có được y thuật kinh người, sao có thể bị một kẻ vô danh tiểu bối thay thế? Thêm vào đó Lục Thanh Hàm vừa mới tỉnh lại, mọi người đương nhiên quy hết công lao cho Lý An Phong, ai sẽ tin lời nói một phía của một thị nữ? Lúc này, Lý An Phong đứng ở một bên, hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ đắc ý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Trong mắt hắn, lời phản bác của Tiểu Thúy chỉ đơn giản là vô căn cứ, không có chút nào uy hiếp. Hắn khinh thường nhìn Tiểu Thúy một chút, chậm rãi lên tiếng: “Cô nương này, có lẽ ngươi bị người khác lừa gạt rồi, y thuật đâu phải chuyện tùy tiện giải quyết? Ngươi nói có người ngoài chữa khỏi cho Lục tiểu thư, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Chứng bệnh của Lục tiểu thư vô cùng phức tạp, không phải người bình thường có thể nhìn thấu.” Giọng Lý An Phong tuy bình thản, lại hàm ẩn khinh miệt và thái độ ở trên cao nhìn xuống, dường như lời hắn nói mới là chân lý, Tiểu Thúy bất quá là đang ăn nói lung tung. Vừa nói xong, những người xung quanh lại phụ họa theo, nhao nhao tỏ vẻ tin Lý An Phong. “Lý công tử nói không sai! Tiểu Thúy ngươi thật sự quá ngây thơ rồi, còn đem chuyện này ra đùa giỡn!” “Người ta Lý công tử có thanh danh lớn như vậy, ngươi dám nói xấu? Đây là muốn đẩy bản thân vào hố lửa đấy!” Lục Nguyên Xương cũng nhíu mày sâu hơn, ông quay đầu nhìn Tiểu Thúy, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc và nghiêm khắc: “Tiểu Thúy, con luôn ở bên cạnh Thanh Hàm hầu hạ, bình thường ta cũng tin con. Nhưng việc hôm nay liên quan hệ trọng, không phải chuyện để con tùy tiện đùa giỡn! Người con nói là ai? Hắn có bản lĩnh gì? Sao con dám đứng ra chất vấn Lý công tử?” Tiểu Thúy bị chất vấn đến run rẩy trong lòng, biết rằng mình bị nhiều người chất vấn như vậy thì căn bản không thể chứng minh được y thuật của Tần Lãng. Nhưng, nàng vẫn không muốn bỏ cuộc, chỉ có thể cắn răng nói: “Lão gia, ta thật không có lừa gạt ngài, bệnh của Nhị tiểu thư đúng là do vị ân nhân kia trị khỏi! Tuy nhìn hắn bình thường, nhưng thủ đoạn phi phàm, lúc hắn chữa bệnh rất thong dong tự tin, mạnh hơn tất cả danh y mà ta từng thấy. Xin lão gia hãy tin ta!” Thế nhưng, lời lẽ của Tiểu Thúy vẫn không cách nào lay động được đám đông. Lục phu nhân đứng một bên cũng lắc đầu, khuyên nhủ: “Tiểu Thúy, có lẽ con đã hiểu lầm chuyện gì đó, bệnh tình của Thanh Hàm hết sức phức tạp, không phải người tùy tiện nào có thể chữa được. Chúng ta vẫn nên tin tưởng Lý công tử, dù sao y thuật của hắn rất cao minh, chuyện này trên trấn có rất nhiều người công nhận.” Nghe đến đây, trên mặt Lý An Phong càng thêm tự tin, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hắn cười nhạt, ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thúy, hời hợt nói: “Nếu Lục gia chủ cùng phu nhân đều đã tin tưởng tại hạ như vậy, tại hạ sẽ không phụ sự nhờ vả. Còn chuyện vị cô nương này nói đến y thuật của người ngoài thì chỉ là sự hiểu lầm nhất thời. Nếu Lục tiểu thư đã khôi phục, đây mới là điều quan trọng nhất, phải không?” Lời Lý An Phong vừa dứt, bầu không khí hơi có chút giằng co, nhưng đúng lúc này, Lục Thanh Tuyết, con gái lớn của Lục Nguyên Xương bỗng nhiên đứng dậy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Tiểu Thúy đứng một bên. Nàng không chút do dự tiến lên, giơ tay lên, hung hăng cho Tiểu Thúy một cái tát, lực mạnh đến nỗi Tiểu Thúy lảo đảo lùi lại, suýt chút ngã xuống đất. “Ngươi điên rồi sao, Tiểu Thúy?” Giọng Lục Thanh Tuyết the thé, đầy lửa giận, “Ngươi cũng dám trước mặt nhiều người như vậy nói xấu Lý công tử! Hắn là ai? Y thuật của Lý công tử nổi tiếng gần xa, cả trấn ai mà không kính nể? Ngươi chỉ là một hạ nhân, vậy mà lại hồ ngôn loạn ngữ như thế, thật là làm mất mặt Lục Gia!” Tiểu Thúy ôm mặt, trong mắt thoáng qua vẻ uất ức, nhưng nhiều hơn là khiếp sợ cùng đau khổ. Nàng không ngờ Lục Thanh Tuyết lại ra tay trực tiếp trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho. Tiểu Thúy cắn chặt môi, không còn dám mở miệng, nhưng vẫn dùng ánh mắt quật cường nhìn Lục Thanh Tuyết, như đang biện giải cho bản thân. Lục Thanh Tuyết căn bản không muốn nghe giải thích của nàng, lửa giận trong mắt nàng không chỉ vì lời nói của Tiểu Thúy mạo phạm Lý An Phong, mà còn vì Tiểu Thúy vô tình chạm vào chỗ nhạy cảm trong lòng nàng. Nếu có thể đạt được một thanh niên tài tuấn như Lý An Phong, vậy không chỉ giúp Lục Gia thêm vẻ vang, mà còn là một chuyện may lớn cho cá nhân nàng. Vì thế, khi Tiểu Thúy nói ra những lời kia, sự phẫn nộ của nàng không chỉ vì giữ gìn mặt mũi của Lục Gia, mà còn là vì bảo vệ phần tình cảm trong lòng đối với Lý An Phong. “Y thuật của Lý công tử cao minh cỡ nào, ngươi có tư cách gì mà ở đây nói hươu nói vượn?” Lục Thanh Tuyết lạnh lùng nói, trong giọng đầy vẻ bất mãn và khinh thị với Tiểu Thúy, “Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học, để cho ngươi biết ở Lục Gia, lời nào nên nói, lời nào không nên nói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận