Thần Hồn Đan Đế

Chương 2484: ngược sát

Chương 2484: Giết ngược
Sau lần thử nghiệm đầu tiên, sự tự tin của Tần Lãng tăng lên rất nhiều, lúc này hắn từ trong trận ẩn hình bước ra, rồi tiến hành di chuyển xung quanh các công trình kiến trúc. Chỗ công trình kiến trúc từ tầng dưới cùng lập tức sụp đổ, lộ ra một đám người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Bọn chúng dường như đã thấy rõ mặt của Tần Lãng, bởi vậy mục tiêu vô cùng chính xác, lao thẳng về phía Tần Lãng.
“Ngươi chính là Tần Lãng sao? Giao tàn quyển Vô Tự thiên Thư ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không thì đến lúc đó thảm thì chỉ có mình ngươi! Ngươi chắc không muốn nhìn thấy một kết cục thảm hại như vậy chứ?” Một tên cầm đầu người lùn tóc đỏ đi về phía Tần Lãng, nghênh ngang nhìn Tần Lãng cười nói.
Tần Lãng nghe vậy liền cười lạnh vài tiếng, đứng ở trên cao nhìn xuống gã người lùn tóc đỏ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là ai phái đến? Nói tên ra, ta có thể lưu lại cho ngươi một cái toàn thây!”
Tên người lùn tóc đỏ nghe vậy nổi trận lôi đình, trên mái tóc màu đỏ bốc lên từng sợi khí nóng: “Tiểu gia là Xích Phi Phi, không có ai phái ta, cùng ngươi so tài, là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại dám lớn lối mà không biết ngượng!”
Tần Lãng thấy lại là một kẻ ngốc, trong lòng khinh thường cười lạnh nói: “Dĩ nhiên là không biết tự lượng sức mình, cũng dám đến đây đấu với ta!”
Tên người lùn tóc đỏ không còn nói nhảm, liền phun lửa dữ dội ra, hướng về Tần Lãng phun tới.
Tần Lãng thấy cái thủ đoạn nhỏ mọn này của tên người lùn tóc đỏ, liền cười lạnh một tiếng, đưa tay ra nắm chặt đoàn hỏa diễm kia, dùng sức nhét vào trong miệng, sau đó lại phun ra hỏa diễm còn dữ dội hơn, hướng về phía tên người lùn tóc đỏ phun ra.
Ngọn lửa dữ dội đầu tiên đốt cháy mái tóc thưa thớt của tên người lùn tóc đỏ, hắn bình thường rất yêu quý mái tóc của mình, thấy tóc mình bị cháy trụi, liền kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi chạy trốn về phía xa, chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thực lực của Tần Lãng đã tăng lên, thấy tên người lùn tóc đỏ như vậy cũng không để trong lòng, hiện tại bóp chết tên người lùn tóc đỏ cũng dễ như bóp chết một con ruồi nhỏ, tùy thuộc vào tâm tình, cho nên giết hay không giết hắn cũng không đáng kể.
Thấy tên người lùn tóc đỏ chạy trốn, những người khác đều nhìn nhau, từ đầu đến cuối không ai dám tiến lên, trong số chúng, tên người lùn tóc đỏ thực lực còn được xem là thượng thừa, hiện tại tên người lùn tóc đỏ đều bị đánh cho tơi tả như vậy, vậy bọn chúng sao còn dám lên nữa?
Tần Lãng nhìn chúng, cười nói: “Các ngươi cũng là một bọn à? Muốn đánh hội đồng hay là đấu riêng?”
Lời này của Tần Lãng vừa nói ra, những người ở chỗ này đều hít vào một hơi lạnh: tên thanh niên trước mắt này gan dạ cũng quá lớn đi, đến nước này rồi mà còn dám nói những lời cuồng ngôn như vậy sao?
Trong bọn chúng có rất nhiều cao thủ thần giả cảnh ngũ trọng, người trước mắt này chỉ có tu vi thần giả cảnh tam trọng, đánh bại một tên thì có thể xem là do gặp may mắn, làm sao có thể một mình chống lại nhiều người bọn chúng như vậy chứ?
Lúc này trong bọn chúng có người cười nhạo, nhìn Tần Lãng mặt lạnh nói: “Ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình, giết chết một người trong bọn ta thì chúng ta có thể xem là do chúng ta sơ ý, giết chết nhiều người như vậy, mặt ngươi lớn thật đấy? Ai đã cho ngươi cái gan đó?”
Tần Lãng cười khẩy không nói lời nào, cười nói: “Nói suông vô dụng, chỉ có hành động, ta sẽ cho các ngươi xem hành động!”
Tần Lãng lời còn chưa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng xì xào bàn tán, bọn chúng nhìn Tần Lãng như nhìn một tên ngốc.
Tần Lãng bị nhìn chằm chằm cũng thấy có chút ngại, cười nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta sợ các ngươi sẽ hối hận!”
Tần Lãng vừa nói vừa dùng tay làm kiếm, chém về phía đám người, mọi người trong đám người thấy một thanh kiếm hư không từ trên trời giáng xuống, thẳng hướng đến đám người, liền nhanh chóng tản ra.
Nhưng mà kiếm kia lại quá mức tà môn, không hề chần chờ, hướng thẳng đến từng người trong đám mà đuổi theo, không hề có chút nương tay.
Những người kia còn muốn thoát khỏi kiếm truy sát, không ngờ lại từng người bị chém giết, trước khi chết cũng không hiểu tại sao một thanh kiếm lại có thể lợi hại đến như vậy!
Tần Lãng thu thập xong đám người, không nói thêm gì, mà tiếp tục xuất phát theo phương hướng ban đầu, rất nhanh, hắn đã tìm được điểm mấu chốt của chướng nhãn pháp, thành công phá được chướng nhãn pháp trận do Hiên Viên Sơ Tuyết bày ra.
Sau khi phá được chướng nhãn pháp mà Hiên Viên Sơ Tuyết đã bày trước đó, Tần Lãng phát hiện khung cảnh trong viện đã khôi phục như cũ.
Có một cô bé đang luyện kiếm trong sân, Tần Lãng nhìn bóng lưng của đối phương rất quen thuộc.
Tần Lãng bước lên phía trước, thấy là Vân Nhi, lúc này mừng rỡ kêu lên: “Vân Nhi, là ngươi sao?”
Vân Nhi nghe có người gọi, đột nhiên quay đầu lại, thấy là Tần Lãng, lập tức vô cùng cao hứng nói: “Thiếu gia, là ngài về rồi sao? Chúng ta đợi ngài lâu như vậy, hẳn là đã có thu hoạch rồi chứ?”
Tần Lãng xoa đầu Vân Nhi, cẩn thận vuốt lại tóc sau tai cho nàng, cười nói: “Đương nhiên là có thu hoạch rồi, xem này, đây là cái gì?”
Tần Lãng cười đem mây hạch trong ngực cho Vân Nhi nhìn, Vân Nhi thấy là một đứa bé con, vô cùng kinh ngạc nói: “Thiếu gia, ngài đi lâu như vậy, khi nào thì có thêm một tiểu thiếu gia rồi, mà còn lớn như thế này?”
Tần Lãng gõ nhẹ vào đầu Vân Nhi nói: “Đây là đệ đệ của chúng ta, không phải tiểu thiếu gia, trong đầu ngươi mỗi ngày toàn nghĩ cái gì đấy?”
Vân Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, lúc này mới cười hì hì nói: “Vậy thì có lẽ là do ta nghĩ sai rồi. Nhưng mà có tiểu thiếu gia thì vẫn rất tốt mà, sao ngài lại không nhận chứ. Nhận tốt biết bao nhiêu!”
Tần Lãng làm bộ tức giận muốn đánh Vân Nhi, Vân Nhi lúc này mới cười nói: “Được rồi, thiếu gia, ta không đùa với ngài nữa, ta dẫn ngài đi gặp Tâm Nhi tỷ tỷ, nàng cũng vẫn luôn nhớ ngài đấy.”
Tần Lãng nghe xong liền gật đầu nói: “Cũng được, vậy ta đi cùng với ngươi.”
Hai người đi trước đi sau vào phòng của Đường Tâm Nhiên, gõ cửa một cái, Đường Tâm Nhiên vừa mới gội đầu xong, tóc còn ướt, tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Đường Tâm Nhiên nhìn Tần Lãng, nhất thời không nhận ra, nhìn kỹ lại mới biết là Tần Lãng, cười nói: “Ngươi đã về rồi sao?”
Tần Lãng thấy sắc mặt đạm mạc của Đường Tâm Nhiên, rất là khó hiểu hỏi: “Sao thế? Sao ngươi lại nói như vậy, không có chút nhiệt tình nào cả?”
Đường Tâm Nhiên cười nói: “Ngươi đi lâu như vậy, làm hại tỷ muội chúng ta lo lắng lâu như thế, còn tưởng rằng ngươi làm sao rồi. Không hề có một chút tin tức nào, ai mà không tức giận chứ?”
Tần Lãng vỗ vỗ vai Đường Tâm Nhiên an ủi: “Đừng nóng giận, giờ tình thế khẩn cấp, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này thôi.”
Tần Lãng nói với Đường Tâm Nhiên một chút, rồi vừa cười vừa nói với Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi cũng mau đi thu dọn đồ đạc đi, rồi gọi những người khác nữa, chúng ta lập tức khởi hành thôi!”
Nghe Tần Lãng nói như vậy, mà lại giọng điệu cũng rất khẩn cấp, Vân Nhi và Đường Tâm Nhiên liền lập tức xuất phát, gọi những người khác dậy, mọi người cùng nhau ra cửa.
Ngoài cửa viện, vợ chồng Tần Chiến Hải đều đang sốt ruột chờ đợi, vừa nhìn vào trong cửa.
Bọn họ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đánh nhau, nhưng cửa viện này cứ như là bị cái gì đó phong bế vậy, không thể nào phá nổi, ngay cả tường viện xung quanh cũng giống như có kết giới bảo hộ, khiến cho bọn họ khổ sở không tả xiết, muốn giúp đỡ cũng không thể giúp được.
Lúc này nhìn thấy Tần Lãng bình an đi ra, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên hỏi: “Lãng nhi, con có bị thương không?”
Tần Lãng lắc đầu, trước mặt cha mẹ xoay hai vòng rồi mới lên tiếng: “Không có đâu ạ, làm sao con có thể bị thương chứ? Cha mẹ nghĩ nhiều rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận