Thần Hồn Đan Đế

Chương 2166: Đáng giận nhân loại

Chương 2166: Đáng giận nhân loại Tần Lãng đi trong đầm lầy tử vong, một đường tìm kiếm mà không thấy chút tung tích nào của Lai Phúc.
"Ta đã vào nơi này được gần 20 dặm, cũng không phát hiện dấu vết con người đi lại, Lai Phúc không ở đây."
Tần Lãng đang định quay người rời đi, thì phát hiện một con mèo con lông trắng từ phía trước hấp tấp chạy đến chỗ hắn, miệng không ngừng kêu "Meo meo meo", đồng thời dùng lông trên người cọ vào ống quần hắn, một cảm giác ngứa ngáy mềm mại theo đó truyền đến.
"A, nơi này lại có mèo con! Thật đáng yêu!"
Mèo con thực sự quá đáng yêu, Tần Lãng không nhịn được cúi người bế nó lên tay, lúc này mới phát hiện mèo con hình như bị thương, lông trắng dính không ít vết máu.
"Thật đáng thương."
Tần Lãng trực tiếp lấy từ trong ngực ra thảo dược tự chế bình thường, dùng miệng nhai nát rồi xoa lên chỗ bị thương trên thân mèo con.
"Ta dựa vào! Đây là thần dược gì vậy, ta có thể cảm giác được vết thương trên người mình đang hồi phục với tốc độ không thể tin được!"
Cảm nhận được vết thương thần kỳ nhanh chóng lành lại, cự hổ lông trắng trong lòng chấn động, ban đầu sự xấu hổ trong lòng vì đi nịnh nọt con người đã hoàn toàn biến mất, nó híp mắt hưởng thụ: "Ta đây không phải là khuất phục con người, mà là chịu nhục, lừa gạt hắn giúp ta khôi phục thực lực, sau đó sẽ tìm cơ hội nhất kích tất sát!"
Cự hổ lông trắng nghĩ như vậy, được Tần Lãng vuốt ve lông, cảm giác thoải mái truyền đến, bản năng phát ra tiếng rên rỉ vui sướng "Meo meo meo".
"Lộp cộp lộp cộp!"
Đúng lúc này, một con "Tiểu Lộc" nhảy nhót đi đến trước mặt Tần Lãng, cũng vây quanh hắn đi vòng, trông cực kỳ đáng yêu.
"Còn có một con Tiểu Lộc nữa!"
Tần Lãng càng kinh ngạc, phát hiện hai chân Tiểu Lộc bị thương, lại lấy thảo dược đã nhai nát ra giúp nó đắp lên.
"A, nơi này tan hoang như thế, sao lại có một cái cây nhỏ sừng sững không ngã?"
Nhìn về phía trước, Tần Lãng hơi giật mình, quả thật cái cây nhỏ này quá đặc biệt, trên đó chẳng những không có một chiếc lá nào, hơn nữa còn mọc ra một quả màu vàng óng, muốn không chú ý cũng khó.
Tần Lãng từng bước đi về phía cây nhỏ, nhưng không phát hiện ra mèo trắng nhỏ trong ngực và Tiểu Lộc bên cạnh đều đang khẩn trương.
Rất nhanh, Tần Lãng liền đến bên cạnh cây nhỏ, trước sự trố mắt của mèo trắng nhỏ và Tiểu Lộc, đã hái trái cây ánh vàng rực rỡ trên đỉnh xuống.
"Ngửi có vẻ thơm, không biết trái cây này ăn có vị như thế nào."
Tần Lãng lau trái cây trên tay áo, rồi bỏ quả vàng óng trực tiếp vào miệng nhai, từng dòng nước ấm áp trào ra, cảm giác sảng khoái không gì sánh được theo đó truyền đến.
"Meo! Trời ơi quả dương lại bị con người ăn mất rồi, thực sự đáng ghét!"
Con ngươi mèo trắng nhỏ đột nhiên co lại thành hình kim, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ gãi ống quần Tần Lãng.
"Trời dương quả chí dương vô song, ngay cả thể chất Thần thú của ta cũng không dám nuốt một ngụm, sợ nổ tung thân thể, tên con người này vậy mà ăn hết toàn bộ, chẳng lẽ thân thể của hắn còn yêu nghiệt hơn cả thể chất Thần thú của ta sao?"
Kỳ Lân biến thành Tiểu Lộc ở bên cạnh càng ngây dại cả người.
Khi nãy cự hổ lông trắng chạy tới quỳ liếm nịnh nọt con người, không phải là nó không nghĩ đến chuyện nuốt trời dương quả, nhưng nó ẩn chứa khí tức thiên địa chí dương quá mức khổng lồ, nuốt vào một ngụm chắc chắn sẽ khiến nó bạo thể mà chết, cho nên không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng điều làm nó không thể ngờ là, trái trời dương quả mà nó không dám nuốt một ngụm, vậy mà bị con người trước mắt nuốt chửng!
Giờ khắc này, nó thật sự phát điên! Tức giận đến toàn thân phát run!
Nếu không biết mình không phải đối thủ của con người trước mắt, nó đã sớm xông lên xé xác hắn thành từng mảnh, sau đó moi trái trời dương quả từ bụng hắn ra!
Tần Lãng cúi đầu xuống, thấy mèo trắng nhỏ và Tiểu Lộc dưới chân đều run rẩy cả người, không khỏi dịu dàng cười:
"Các ngươi đừng sợ, trong núi sâu nguy hiểm quá, sói đói lợn rừng rất nhiều, các ngươi ở lại đây có lẽ dữ nhiều lành ít, ta mang theo các ngươi xuống núi."
Tần Lãng trực tiếp mang mèo trắng nhỏ và Tiểu Lộc trở về.
Đi ra khỏi đầm lầy tử vong, Tần Lãng cẩn thận tìm kiếm xung quanh một lượt, cuối cùng ở phía sau khe núi cạnh một cây đại thụ to như chum nước phát hiện Lai Phúc đang hôn mê.
Nhưng điều khiến Tần Lãng mừng là, Lai Phúc tuy hôn mê, nhưng khí tức khá ổn định, không có gì lo về tính mạng.
Gánh Lai Phúc lên vai, Tần Lãng mang theo mèo con và Tiểu Lộc rất nhanh trở về thôn nhỏ.
Đem Lai Phúc giao cho Lý Đại Nương đang chờ ở đầu thôn, Tần Lãng về thẳng tiểu viện của mình.
"Hừ! Ta đường đường Hổ Vương mà phải giả bộ mèo con, thực sự làm tổn hại uy nghiêm mèo của ta, đặc meo, phì phì phì, có hại hổ uy của ta! Đợi con người này nghỉ ngơi xong, ta nhất định phải đánh chết!"
"Ta đường đường Kỳ Lân Thần thú, ấu thể lại bị xem như Tiểu Lộc, thực sự quá sỉ nhục! Nhất định phải chém giết con người trước mắt, báo thù cho việc hắn ăn trời dương quả của ta!"
Cự hổ lông trắng và Kỳ Lân mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, trong lòng thầm thề, cùng lúc đó, Tần Lãng đẩy cửa bước vào tiểu viện của mình.
"Ông!"
Trong nháy mắt, trong mắt cự hổ lông trắng và Kỳ Lân, tiểu viện vốn yên tĩnh bỗng nhiên hào quang rực rỡ, vô tận khí tức kinh khủng cuộn trào bên trong, có sức mạnh trận pháp cường hãn, có lực lượng không gian mạnh mẽ, có uy áp thiên địa đáng sợ, có hơi thở thần thánh của thần linh!
Dường như cảm nhận được sự thù địch của hai người họ với Tần Lãng, những khí tức kinh khủng mà cường đại này đột nhiên điên cuồng nghiền ép về phía thân thể họ!
"Meo!"
Cự hổ lông trắng giật mình kêu lên, vội vàng nhảy vào ngực Tần Lãng, Kỳ Lân càng vội vàng trốn sau lưng Tần Lãng, không dám thò đầu ra nhìn.
"Cái tiểu viện này thực sự quá kinh khủng!"
Giờ khắc này, trái tim bọn chúng cùng lúc nhảy loạn lên, ý định sát hại Tần Lãng trước đó đã tan biến trong nháy mắt!
"Đừng sợ, đây là nơi ở của ta, rất an toàn."
Tưởng mèo con và Tiểu Lộc vì đột nhiên đến nơi xa lạ nên sợ hãi, Tần Lãng cười an ủi.
Mà khi lời của hắn vừa dứt, những khí tức khủng bố vốn nghiền ép về phía cự hổ lông trắng và Kỳ Lân đã biến mất trong nháy mắt, cả tiểu viện lại trở về dáng vẻ bình thường như trước.
Cự hổ lông trắng và Kỳ Lân câm nín.
Nơi này an toàn sao?
Theo bọn chúng nghĩ, tiểu viện của Tần Lãng còn nguy hiểm gấp vạn lần so với đầm lầy tử vong trước đó thì có!
Tần Lãng ôm mèo con, nắm tay Tiểu Lộc vào trong tiểu viện, tùy ý để chúng chơi đùa, còn mình thì vào thẳng trong phòng.
"Nơi đây không nên ở lâu!"
"Mau trốn!"
Không có sự trói buộc của Tần Lãng, cự hổ lông trắng và Kỳ Lân như được đại xá, vội vàng chạy ra phía cửa chính của tiểu viện!
Địa phương quỷ quái này, chúng không muốn ở thêm một khắc nào nữa!
Còn ý định đánh lén giết Tần Lãng đã sớm bị chúng ném ra sau đầu!
Cái gì mà Hổ Vương, tôn nghiêm Thần thú, đều không quan trọng bằng tính mạng!
"Dừng lại, không có chủ nhân cho phép không được rời đi!"
"Còn muốn trốn thì bọn ta sẽ khiến các ngươi hồn phi phách tán!"
Đúng lúc này, hơn chục con gà mái trong chuồng vỗ cánh bay ra ngoài, chặn đường cự hổ lông trắng và Kỳ Lân.
"Ta không nhìn lầm chứ, ta đường đường Hổ Vương (Thần thú) lại bị mấy con gà mái uy hiếp?"
Cự hổ lông trắng và Kỳ Lân khinh thường cười lạnh.
Mấy con gà này thật không biết tự lượng sức mình!
Nhưng khi thần thái trên thân gà mái bùng lên, sắc mặt cự hổ lông trắng và Kỳ Lân lập tức thay đổi!
Thực lực của mấy con gà mà chúng không để vào mắt này lại còn kinh khủng hơn chúng nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận