Thần Hồn Đan Đế

Chương 1331: Lối ra phá hỏng

Rời khỏi bia đá, lại tiến lên hai dặm, kiếm ý xung quanh đã nồng đậm đến mức thực chất hóa, có thể thấy bằng mắt thường từng chuôi kiếm năng lượng vô định bay lượn trên không trung. Mà kiếm ý vốn không gây tổn thương đến thân thể bọn họ lúc này lại đang rạch lên da thịt bọn họ những vết thương!
"Kiếm ý nơi này vậy mà nồng đậm đến mức có thể phá hủy cả nhục thân!" Phạm Ninh cùng Điền Dã nhìn nhau, kinh hô nói.
Mặc dù kiếm ý nơi này gây ra những vết thương cực nhỏ trên da thịt bọn họ, nhưng những người khác của Thanh Sơn kiếm phái thì đã toàn thân đầy vết kiếm, máu tươi chảy ròng ròng, cộng thêm kiếm ý điên cuồng tiêu hao thức hải, bọn họ sắp không chịu nổi.
Càng tệ hơn là khoảng cách từ chỗ bọn họ đến lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực còn khoảng ba dặm nữa, nếu tiếp tục đi, cường độ kiếm ý sẽ tăng lên gấp bội, đến lúc đó, dù cho hai người bọn họ là cường giả Võ Đế chí tôn e rằng cũng khó lòng chống đỡ.
Ngay cả Tần Lãng đang dẫn đầu phía trước cũng khẽ cau mày, nuốt thêm một viên Tiếp Thần Tịch Đan, nhanh chóng chữa trị thần thức liên tục bị kiếm ý tiêu hao.
"Không được, không thể tiến lên tiếp, nếu cứ đi về phía trước, e là chưa tìm được lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực, chúng ta đã bị kiếm ý đáng sợ tiêu diệt thức hải, mất mạng tại chỗ!" Chu Bân cắn răng chịu đựng nỗi đau dữ dội cả ở thức hải lẫn trên thân thể, bất lực lắc đầu nói.
Không phải hắn muốn bỏ cuộc giữa chừng, mà thực lực không cho phép!
"E là chưởng môn Thanh Sơn cũng không thể ngờ được, mấy chục vạn năm sau, kiếm hồn không ngừng tỏa ra kiếm ý lại nồng đậm đến mức kinh khủng như vậy!" Đản Đản nói.
"Phạm tả sứ, Điền hữu sứ, các ngươi ở lại đây trông nom mọi người, ta đi phía trước xem, mau chóng tìm được lối ra, đưa mọi người rời khỏi Vô Tẫn Kiếm Vực!" Tần Lãng lên tiếng.
"Được thôi. Chưởng môn người nhất định phải cẩn thận." Biết lúc này có gấp cũng không giúp được gì cho Tần Lãng, nếu cùng nhau tiến lên ngược lại càng tăng thêm hao tổn, Phạm Ninh và Điền Dã gật đầu.
"Ừm." Tần Lãng khẽ gật đầu, lại phục thêm một viên Tiếp Thần Tịch Đan, cất bước thẳng về phía trước.
Nhìn Tần Lãng gian nan tiến về phía trước, Phạm Ninh, Điền Dã và những người của Thanh Sơn kiếm phái tim như treo trên cổ họng. Bởi vì họ biết, lần này họ có sống rời khỏi Vô Tẫn Kiếm Vực hay không, rất có thể sẽ phải xem kết quả chuyến đi này của Tần Lãng.
Một bước! Hai bước! Ba bước!. . .
Kiếm ý càng lúc càng mạnh, Tần Lãng tiến lên vô cùng chậm chạp, những đạo kiếm ý có thể thấy bằng mắt thường chém vào người, mặc dù nhục thân Tần Lãng luyện thể ngũ trọng, nhưng trước sức mạnh kiếm ý cường hãn, cũng bị rạch ra những vết máu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, biến hắn thành một huyết nhân.
Điều càng tệ hơn là thức hải bị tiêu hao vô cùng nhanh chóng, lúc đầu Tần Lãng còn tiến lên khoảng mười bước mới phải nuốt một viên Thần Tịch Đan, càng về sau, gần như chỉ cần đi mấy bước là phải dùng thêm một viên, mới có thể đảm bảo thức hải được bù đắp.
Không biết bao lâu sau, Tần Lãng lại đi thêm hơn một dặm nữa, ngước mắt nhìn về phía trước, xuyên qua kiếm ý dày đặc xung quanh, mơ hồ có thể thấy một đốm sáng nhỏ yếu ớt!
"Lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực!" Mắt Tần Lãng chợt sáng lên, rõ ràng đốm sáng nhỏ cách hắn chừng một dặm chính là vị trí lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực!
"Chỉ cần mở được lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực, kiếm ý xung quanh đây chắc hẳn sẽ yếu bớt đi nhiều, Đản Đản cùng Phạm Ninh, Điền Dã và những người khác sẽ có cơ hội đuổi kịp đến lối ra rời đi!" Lối ra ngay trước mắt, trong lòng Tần Lãng dâng lên động lực vô tận, đang định tiến lên thì biến cố xảy ra!
"Ầm ầm——" Một tiếng vang trầm đục vọng tới, đại địa đột nhiên rung chuyển, sau đó tại trung tâm mặt đất bằng phẳng giữa Tần Lãng và vị trí lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực chậm rãi nứt ra, một thanh Thanh Phong ba thước từ dưới lòng đất nhô lên!
Thanh Phong ba thước này có hình dáng giống hệt với Thanh Thương Thần kiếm, Thánh kiếm Hồn mà Tần Lãng đã lấy được! Chuôi kiếm có màu xanh, trông rất cổ xưa, một cảm giác tang thương thâm thúy từ nó lan tỏa ra, mũi kiếm cắm xuống đất, nhưng vẫn không thể che giấu được phong mang cường đại của nó!
Lúc này, quanh thanh Thanh Phong ba thước là vô số đạo kiếm ý giống hệt nó, phảng phất như quần tinh vây quanh vầng trăng, xoay xung quanh nó, khí thế bàng bạc, cảnh tượng hết sức hùng vĩ!
Động tĩnh xuất hiện của thanh Thanh Phong ba thước này quá lớn, tràng diện quá rộng lớn, hình tượng quá đỗi rung động, dù cho là Đản Đản, Phạm Ninh cùng Điền Dã ở ngoài ba dặm cũng có thể thoáng thấy được! Cùng lúc đó, mượn ánh sáng chói mắt của nó, bọn họ cũng thấy được lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực cách đó không đầy một dặm!
"Là kiếm hồn được chưởng môn Thanh Sơn nhắc đến trong bia đá!" Phạm Ninh con ngươi co rút lại, nhìn thanh Thanh Phong ba thước đang được bao quanh bởi vô số kiếm ý kinh khủng, kinh hô nói.
"Chưởng môn Thanh Sơn chẳng phải nói kiếm hồn ở cách cửa ra Vô Tẫn Kiếm Vực một dặm sao, sao lại xuất hiện ở nửa đường chúng ta đến cửa ra Vô Tẫn Kiếm Vực?" Điền Dã nhíu mày nói.
Giờ phút này, đám người có thể nói là vừa vui vừa lo! Vui là vì cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy lối ra khỏi Vô Tẫn Kiếm Vực! Lo là vì con đường phía trước lại bị kiếm hồn mà chưởng môn Thanh Sơn nhắc đến chặn lại! Theo như chưởng môn Thanh Sơn nói, kiếm hồn này là một sự tồn tại vô cùng kinh khủng, ông nhiều lần vào đây đều không thể hàng phục nó, Tần Lãng muốn vượt qua nó để đến lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực, chẳng khác gì người si nói mộng!
"Xem ra chưởng môn chỉ có thể tìm cách vòng qua kiếm hồn, mới có thể an toàn đến được lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực!" Trong lúc Phạm Ninh và Điền Dã đang suy nghĩ, thanh Thanh Phong ba thước đột nhiên phóng ra thanh quang, kiếm ý bàng bạc lít nha lít nhít gào thét tràn ra, đúng là bao trùm kín mít lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực phía sau!
"Má nó! Cái kiếm hồn này thành tinh rồi!" Đản Đản trợn tròn mắt, không nhịn được buông lời thô tục. "Lại phá hỏng lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực rồi!"
"Kiếm hồn này có thể đoán được ý nghĩ của chúng ta sao?" Mặt Phạm Ninh và Điền Dã trong nháy mắt xám như tro! Nếu vậy, dù Tần Lãng đi đường vòng cũng vô ích! Muốn thành công đến được lối ra Vô Tẫn Kiếm Vực, nhất định phải vượt qua kiếm hồn! Nhưng ngay cả chưởng môn Thanh Sơn còn nhiều lần không thể hàng phục được kiếm hồn, để Tần Lãng đối mặt với kiếm hồn, khỏi cần nghĩ cũng biết là đường chết!
"Hô hô hô. . ." Xung quanh kiếm hồn, những đạo kiếm ý ngưng thực bay múa, phát ra những tiếng rít chói tai trong không trung, phảng phất như đang chế giễu và khiêu khích Tần Lãng.
"Ngăn chặn đường đi không cho ta rời đi sao?" Không còn đường lui, giờ phút này Tần Lãng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo, lạnh lùng nhìn kiếm hồn trước mắt, chậm rãi nhấc chân, một bước hướng về phía trước!
Trong từ điển của Tần Lãng chưa từng có hai chữ "nhận thua"! Kiếm hồn muốn hắn chết? Vậy Tần Lãng sẽ liều mạng với nó một phen!
"Hô hô hô!" Theo Tần Lãng tiến lên, như thể quyền uy của mình bị khiêu chiến, thanh Thanh Phong ba thước đột nhiên rung lên, vô tận kiếm ý lít nha lít nhít tựa vạn tiễn xuyên tâm, gào thét xông về phía Tần Lãng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận