Thần Hồn Đan Đế

Chương 473: Linh tuyền bên trong diễm phúc

Chương 473: Diễm phúc trong linh tuyền Vừa thấy Nam Cung Thần Vũ còn hung hăng càn quấy khi nãy bỗng chốc biến sắc, trực tiếp bỏ chạy, hơn trăm tên thanh niên còn lại đều đồng loạt trợn tròn mắt! Cái tên hỗn đản đáng c·h·ết kia dám sờ mông lão hổ, gây ra họa lớn rồi lại bỏ chạy mất dạng! Bọn họ còn lại ở đây thì càng không thể là đối thủ của một đám người Tần Lãng được!
"Tần Lãng huynh đệ, tiểu tử Nam Cung Thần Vũ kia có chuẩn bị trước, lại để hắn đào thoát!" Một thanh niên đã ra tay, vẻ mặt áy náy quay sang nói với Tần Lãng.
"Không sao. Hắn mấy lần suýt mất mạng trong tay ta, có chuẩn bị sẵn đường lui cũng bình thường thôi, chạy thì cứ để hắn chạy đi, chuyện này không trách các ngươi. Sớm muộn gì ta cũng tự tay kết liễu cái mạng nhỏ của hắn!" Tần Lãng mở miệng.
"Vậy còn những người này ngươi định xử trí thế nào?" Một thanh niên khác lên tiếng hỏi Tần Lãng.
Lập tức, hơn trăm thanh niên đang đứng trong đại trận ai nấy trong lòng đều run sợ, kính cẩn nhìn Tần Lãng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng tính m·ạ·n·g của hơn trăm người lại hoàn toàn nằm trong tay một thiếu niên trông có vẻ chỉ mười bảy, mười tám tuổi!
"Giết hết đi!" Tần Lãng chậm rãi nói, thậm chí còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái. Những người này đi theo Nam Cung Thần Vũ muốn gây bất lợi cho hắn, ngay từ khi mới xuất hiện đã định sẵn Tần Lãng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng! Đối với những kẻ muốn lấy mạng của hắn, Tần Lãng trước giờ không hề nương tay, lại càng không thương hại! Chết là kết cục duy nhất của bọn chúng!
Lời của Tần Lãng vừa dứt, tất cả thanh niên bên đại trận đều mặt xám như tro, phảng phất như đã nhìn thấy t·ử Thần đang ngoắc gọi bọn họ!
"Rõ!" Ba mươi mấy tên thanh niên không hề do dự, như sói đói lao về phía bầy cừu bắt đầu điên cuồng t·a·n s·á·t, hơn trăm thanh niên khác trong đại trận đương nhiên sẽ không ngồi chờ c·h·ế·t, điên cuồng phản kháng, nhưng gần như ngay tức khắc đã bị gi·ế·t đến tè ra quần, lần lượt ngã gục trong vũng m·á·u! Chưa đến thời gian uống hết chén trà, hơn trăm thanh niên toàn bộ đã bị t·a·n s·á·t, không một ai may mắn thoát khỏi, xung quanh đại trận toàn là thây nằm ngổn ngang, m·á·u tươi nhuộm đỏ mặt đất đen ngòm.
"Làm phiền chư vị, mời mau xuống linh tuyền nghỉ ngơi một lát đi!" Thấy trận chiến đã kết thúc, Tần Lãng cười nói với đám thanh niên.
Nghe Tần Lãng nói, ba mươi mấy tên thanh niên lập tức mắt sáng lên, lộ ra vẻ tinh quang! Mục đích duy nhất của bọn họ khi tiến vào Quán Linh Thánh Lộ là để tiến hành quán đỉnh linh lực! Mà bây giờ cơ hội này đã bày ngay trước mắt! Chỉ cần trải qua quán đỉnh linh lực, chẳng những thực lực tăng mạnh, cơ thể trở nên cường tráng hơn, quan trọng nhất là tư chất của bọn họ sẽ được nâng lên một bậc, từ nay về sau khác hẳn lúc trước, có thể nói một bước lên trời cũng không ngoa! Đặc biệt là mấy tên thanh niên đạt đến đỉnh cao Võ Vương cửu trọng kia thì lại càng có chút kích động! Thực lực của bọn họ đã mắc kẹt ở đỉnh cao Võ Vương cửu trọng một thời gian dài rồi, sau khi trải qua quán đỉnh linh lực, chẳng những tư chất được tăng lên đáng kể mà còn có khả năng rất lớn đột phá bình cảnh, một lần đột phá đến cảnh giới Võ Tông cao hơn!
"Hi hi, vậy ta không khách sáo với ngươi nữa!" Đường Yên vui vẻ, người đầu tiên bay vọt tới chỗ linh tuyền, "phù phù" một tiếng nhảy vào linh tuyền, bọt nước lập tức bắn lên tung tóe, toàn thân quần áo trong nháy mắt ướt sũng, áp sát vào người, phác họa ra dáng người thiếu nữ tinh tế, quyến rũ.
Các thanh niên còn lại theo sát phía sau Đường Yên, tiếng "phù phù" vang lên liên tiếp, lần lượt nhảy vào linh tuyền, cảm giác ấm áp, thoải mái dễ chịu từ toàn thân truyền đến khiến tất cả đều lộ vẻ hài lòng vô cùng, ai nấy cũng đều ra vẻ hưởng thụ. Đường Tâm Nhiên là người cuối cùng xuống linh tuyền, ngập ngừng vì diện tích linh tuyền có hạn, đã bị ba mươi bốn người của Tần Lãng chiếm hết chỗ, trong lúc nhất thời đúng là không còn chỗ đặt chân, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi lộ vẻ xấu hổ.
"Đường tiểu thư, xin lỗi, mông ta lớn quá, hay là ngươi qua chỗ Tần Lãng đi!"
"Đường tiểu thư, chân Đỗ mỗ thối lắm, ngươi chắc không chịu được đâu!"
"Đường tiểu thư, ta Liêu mỗ thân hình quá khổ, chỗ này ngươi không ngồi được!"
"..."
Đám thanh niên chiếm cứ linh tuyền, chỉ chừa lại một vị trí bên cạnh Tần Lãng để cho Đường Tâm Nhiên ngồi, từng người đều nở nụ cười gian xảo.
"Các ngươi từng người..." Đường Tâm Nhiên sao lại không biết bọn họ có chủ ý gì, mặt đỏ bừng lên.
"Tâm Nhiên tỷ, bọn họ đang giúp tỷ đấy thôi, nếu tỷ không ngồi cạnh Tần Lãng thì để muội ngồi nhé, đến lúc đó tỷ đừng hối hận đó!" Đường Yên mắt ánh lên vẻ ranh mãnh, cũng lên tiếng trêu ghẹo, sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
"Nhỏ tuổi mà láu cá, tiểu nha đầu ngươi còn như thế, lần sau đi luyện tập ta không dẫn theo ngươi nữa!" Đường Tâm Nhiên trừng mắt nhìn Đường Yên một cái, chỉ đành bước nhanh đến chỗ Tần Lãng, cẩn thận đưa thân xuống linh tuyền, mặt một mảnh nóng hổi, đỏ ửng tới tận mang tai.
"Đừng nghe bọn họ ồn ào, mau tranh thủ thời gian dùng linh tuyền quán đỉnh đi, trong mười vạn thanh niên tiến vào Quán Linh Thánh Lộ cũng chỉ có ba mươi lăm người chúng ta có cơ hội như vậy thôi, từng phút từng giây đều vô cùng quý giá!" Tần Lãng cười an ủi Đường Tâm Nhiên một bên. Nhưng khi ánh mắt vừa rơi xuống người Đường Tâm Nhiên, thấy y phục nàng gần trong gang tấc đã sớm ướt sũng, áp sát vào cơ thể phác họa nên dáng người đầy đặn quyến rũ, đường cong mềm mại, từng đợt hương thơm thiếu nữ mê người xộc vào mũi, Tần Lãng trong lúc nhất thời lại có chút ngây người, môi có chút khô khốc, trong người có một ngọn lửa nóng, dường như có thứ gì đó muốn từ trong cơ thể trào dâng ra! Cũng không trách Tần Lãng không có định lực, cự ly gần như thế, lúc này Đường Tâm Nhiên trong mắt hắn gần như không có gì che chắn, so với không mặc quần áo thì sức hấp dẫn còn lớn hơn! Nếu lúc này không có một chút phản ứng thì có còn là nam nhân bình thường nữa sao?
Đường Tâm Nhiên đang định cảm ơn Tần Lãng một tiếng, mắt đẹp va phải ánh mắt Tần Lãng, lập tức phát hiện ra sự dị thường của hắn, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đỏ bừng, vội vàng lấy ra mấy bộ y phục từ trong nhẫn trữ vật khoác lên người, che đi vẻ xấu hổ.
"Sai lầm, sai lầm rồi, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!" Định thần lại, Tần Lãng vội vàng thu hồi ánh mắt nóng rực, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bỏ hết tạp niệm, dần dần trong lòng trong sáng rộng rãi, tiến vào trạng thái hoàn toàn quên mình, không ngừng sử dụng linh lực thần kỳ của linh tuyền để vận chuyển trong cơ thể, tưới nhuần từng tế bào, thể chất nhanh chóng mạnh lên, thức hải cũng không ngừng được gột rửa, diện tích dần dần tăng lên, Võ Hồn trong thức hải cũng không ngừng được cường hóa, lực lượng linh hồn tăng lên với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, tư chất cũng nhanh chóng tăng cao. Tần Lãng không biết mình đã ở trong linh tuyền bao lâu, toàn thân bỗng có một cảm giác vô cùng thư thái truyền đến, khí thế trong nháy mắt tăng lên gấp mấy chục lần, đạt đến một cấp độ cao hơn!
"Quán đỉnh linh tuyền hoàn thành, thực lực của ta một lần nữa tăng lên, đạt tới Võ Vương bát trọng!" Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt Tần Lãng ánh lên vẻ hưng phấn, vô cùng kích động!
"Ầm ầm!" Đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang trên đầu mọi người, Tần Lãng ngẩng đầu lên thấy trên bầu trời trống rỗng hiện ra một mảnh mây đen kịt, từng đạo tia chớp như giun đang quằn quại trong tầng mây!
"Mau rời khỏi linh tuyền, có người muốn đột phá lên cảnh giới Võ Tông, dẫn tới lôi kiếp, kẻ nào thực lực không bằng, một khi bị lôi kiếp oanh trúng chắc chắn phải chết không nghi ngờ!"
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận