Thần Hồn Đan Đế

Chương 2302: thần hồn câu diệt

"Ầm!"
Bàn tay năng lượng màu vàng óng khổng lồ oanh trúng Tần Lãng, thế đi không giảm, trực tiếp đánh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu đến mười mấy mét!
Một dấu tay khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của nam tử trung niên.
Năng lượng tán đi, vẻ mặt bình thản, thong dong của nam tử trung niên lộ ra một tia kinh ngạc.
Người đâu?
Vừa rồi một chưởng, hắn đã tận mắt thấy Tần Lãng bị đánh trúng trực tiếp!
Hiện tại, Tần Lãng đáng lẽ phải biến thành một đống thịt nát mới phải, sao trong hố lại trống rỗng?
Điều này không nên xảy ra mà!
Sau một khắc, sắc mặt nam tử trung niên kịch biến!
Bị chơi xỏ rồi!
Hắn đuổi theo, căn bản không phải là Tần Lãng thật!
Chỉ là ảo ảnh mà thôi!
"Không phải phân thân linh hồn! Chẳng lẽ là Võ Hồn bản mệnh?"
Con ngươi của nam tử trung niên đột nhiên co lại!
Không ngờ Tần Lãng còn có cả Võ Hồn bản mệnh nghịch thiên đến thế!
Phải biết, Võ Hồn bản mệnh là một sự tồn tại vô cùng hiếm có!
"Tốt lắm! Tốt lắm!"
Nam tử trung niên giận quá hóa cười: "Vốn tưởng chuyến này chỉ là truy sát một con sâu kiến, có gì hay, nhưng bây giờ xem ra, khá thú vị đấy!"
Lời vừa dứt, thân ảnh của nam tử trung niên hóa thành một vệt sáng, bay ngược về phía trước cực nhanh!
Nếu Tần Lãng và Hứa Bác ở đây, chắc chắn sẽ giật mình kinh hãi!
Bởi vì tốc độ hiện tại của nam tử trung niên rõ ràng nhanh hơn trước ít nhất vài lần!
Còn ở phía bên kia.
Tần Lãng và Hứa Bác vẫn đang liều mạng chạy trốn!
"Nhanh! Chúng ta còn cách Bạch Đế Thành chưa đến mười dặm nữa!"
Nhìn thấy hình dáng hùng vĩ của Bạch Đế Thành ở đằng xa, mắt Tần Lãng sáng lên, lên tiếng nói.
Còn Hứa Bác ở phía sau đã sớm thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa, đến sức nói cũng không có!
Nhìn thấy tường thành Bạch Đế Thành giống như một con cự long đang nằm ở phía xa xa, rốt cuộc Hứa Bác cũng nở một nụ cười.
Mục tiêu sắp đến rồi!
Đúng lúc Hứa Bác định nghỉ ngơi một chút thì Tần Lãng cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi hẳn!
"Nhanh!"
"Mau trốn đi!"
Tần Lãng nghiêm nghị nhắc nhở.
Vừa dứt lời, Tần Lãng đã dẫn đầu hóa thành một vệt sáng, lao về phía trước!
Hứa Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy một vệt sáng đang bay đến từ chân trời, lập tức hoảng sợ!
Nam tử trung niên vậy mà đã đuổi đến rồi!
Nhanh quá vậy!
Hứa Bác vô cùng kinh hãi, cắn chặt răng, hai chân nhanh chóng lao về phía trước, lòng bàn chân như được lắp phong hỏa luân, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, còn nhanh hơn trước mấy phần!
Nhưng dù hắn có nhanh, tốc độ của nam tử trung niên còn nhanh hơn!
Hứa Bác chỉ mới bay về phía trước được bảy tám dặm đã bị nam tử trung niên đuổi kịp.
Còn cách cửa thành Bạch Đế Thành khoảng hai, ba dặm nữa!
"A a a a! Hô hô hô! Tiền bối, xin đừng g·iết ta! Ta không quen Tần Lãng, hô hô hô, ta bị hắn liên lụy! Ta vô tội! Hô hô hô..."
Cảm nhận được kình phong phía sau và cảm giác nguy cơ càng ngày càng gần, Hứa Bác gần như muốn khóc lên!
Nam tử trung niên chỉ cần một ngón tay, mình sẽ phải ngỏm củ tỏi!
"Cút! Tránh ra, đừng cản đường!"
Nam tử trung niên hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian với Hứa Bác, kình phong bên chân hất lên, trực tiếp đánh bay Hứa Bác, văng đi như đường vòng cung!
Văng về phía trước trọn vẹn hai ba dặm, Hứa Bác ngã chổng vó, nằm sõng soài trên mặt đất!
"Tê!"
Hứa Bác đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác xương cốt toàn thân như muốn tan ra thành từng mảnh!
Vừa rồi, một cước của nam tử trung niên suýt nữa đã cướp đi cái m·ạ·ng nhỏ của hắn!
Ngẩng đầu lên nhìn cửa thành Bạch Đế Thành gần trong gang tấc, mắt Hứa Bác bỗng nhiên sáng lên!
Vừa rồi một cước của nam tử trung niên lại đưa hắn đến ngay phía dưới cửa thành Bạch Đế Thành!
Hứa Bác mừng rỡ, lật đật đứng lên, khập khiễng, chạy vào bên trong Bạch Đế Thành.
Mà Tần Lãng thì không may mắn như Hứa Bác!
Cách Bạch Đế Thành chừng một dặm, Tần Lãng trực tiếp bị nam tử trung niên chặn lại.
Tần Lãng không thể không dừng chân, cảnh giác nhìn nam tử trung niên.
Nam tử trung niên cười lạnh nhìn Tần Lãng: "Tiểu tử nhà ngươi, thật là xảo quyệt, còn bày trò ve sầu thoát xác, suýt nữa thì để ngươi thành công rồi!"
"May mà ta đủ cảnh giác, kịp thời nhìn ra âm mưu của ngươi!"
Tần Lãng cũng cười lạnh: "Kịp thời nhìn ra? Đúng là tự dát vàng lên mặt! Lúc nãy chẳng phải ngươi ngu ngơ đuổi theo Võ Hồn bản mệnh của ta sao?"
"Nếu không phải tốc độ của ngươi quá nhanh, ta đã chạy vào Bạch Đế Thành rồi!"
Bị Tần Lãng đ·â·m trúng chỗ yếu, sắc mặt nam tử trung niên tối sầm lại, trầm giọng nói: "Tiểu tử, một khi đã bị ta đuổi kịp, hôm nay ngươi chắc chắn phải ch·ết!"
Nói xong, sát khí toàn thân nam tử trung niên phun ra, hình thành một luồng sát ý mạnh mẽ, bao phủ Tần Lãng trong đó!
Hứa Bác trốn bên trong Bạch Đế Thành, leo lên thành lầu, nhìn thấy sát ý hữu hình như vậy, cả người lập tức k·i·n·h·h·ãi, há hốc cả miệng!
Sát ý này thực sự quá kinh khủng!
Dù là trên người Thập Đại Thần Đế của Thượng Thần giới, hắn cũng chưa từng thấy sát ý hữu hình nào cường đại như vậy!
Tần Lãng ở trong sát ý hữu hình, cả người phảng phất như rơi vào vũng bùn, hai chân bị trói chặt, không thể nhúc nhích!
"Hừ! Ta xem lần này ngươi còn trốn đi đâu được?"
Nam tử trung niên cười lạnh, tay trái khẽ vồ trước ngực, một thanh chủy thủ màu đen ngưng tụ từ sát ý bỗng xuất hiện trong tay trái của hắn!
Sau đó, nam tử trung niên cất bước, từng bước tiến về phía Tần Lãng.
"Sa sa sa..."
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, giống như tiếng gọi của Tử Thần.
Mười mấy giây sau, nam tử trung niên đã đứng trước mặt Tần Lãng, dao găm trong tay đột nhiên nâng lên, trực tiếp đâm vào đầu Tần Lãng!
Hắn muốn để Tần Lãng thần hồn câu diệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận