Thần Hồn Đan Đế

Chương 207: Địa Hỏa dị động

Chương 207: Địa Hỏa dị động Đa phần số Linh Thảo cấp ba này là do chém giết hai tên vực chủ Trương Tam gia và Vương Ngũ gia đoạt được, còn lại thì từ Hà Lực và bốn cường giả Võ Linh hậu kỳ mà ra.
Sau khi phân loại và sắp xếp ổn thỏa các Linh Thảo, Tần Lãng chọn từ Đan Đế Thánh Thư những loại cần thiết để luyện chế linh đan cấp ba. Châm ngòi Hỏa Diễm Thạch, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, cây Linh Thảo cấp ba đầu tiên được Tần Lãng thả vào trong lò, nhiệt độ trong phòng luyện đan dần dần tăng cao.
Tiếp đó, Tần Lãng bước vào trạng thái luyện đan điên cuồng. Từng cây Linh Thảo cấp ba tiêu hao với tốc độ kinh người, tất nhiên lợi ích thu về cũng không nhỏ, trình độ luyện đan của Tần Lãng tăng lên nhanh chóng.
Luyện đan tiêu hao Linh Lực rất lớn, nhưng may mắn Tần Lãng hiện tại đang giàu nứt đố đổ vách, trong nhẫn trữ vật có ít nhất 200 vạn linh thạch, căn bản không sợ tiêu hao. Linh Lực cạn kiệt thì trực tiếp ngâm mình trong đống linh thạch, điên cuồng tu luyện.
Vừa điên cuồng luyện đan, vừa điên cuồng tu luyện!
Hơn một tháng sau, một đống linh thạch trước mặt hóa thành bột phấn trắng xóa, cùng lúc đó, Tần Lãng trong miệng bản năng phát ra một tiếng thét dài, mũi phả ra trọc khí vàng, khí thế toàn thân bỗng nhiên tăng vọt!
"Rốt cuộc đột phá đến Võ Sư lục trọng!"
Tần Lãng mở mắt, một tia tinh quang chợt lóe rồi tắt, cảm nhận lực lượng mạnh hơn trước kia gấp mấy lần. Linh lực màu đỏ nhạt trong đan điền thêm tinh thuần, hùng hồn, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Hây a...!"
Đột nhiên vung một quyền, kình phong mạnh mẽ nổi lên, cuốn phăng đống bột phấn linh thạch trước mặt bay tứ tung.
Thu lại khí tức trên người, nhìn đống bột linh thạch trên đất, Tần Lãng âm thầm tặc lưỡi. Hơn một tháng tu luyện mà đã hao phí gần 10 vạn linh thạch, còn tốn hơn so với tu luyện của võ sư thông thường rất nhiều! Càng về sau, thực lực tăng lên một lần, tài nguyên cần thiết sẽ càng tăng gấp bội, vượt quá dự tính của Tần Lãng. Ban đầu hắn còn cho rằng hơn 10 vạn linh thạch lấy được từ Vương Bá đủ để hắn tu luyện đến đỉnh phong Võ Sư, nhưng giờ xem ra chỉ đủ để bản thân đột phá từ Võ Sư ngũ trọng lên Võ Sư lục trọng mà thôi.
Nghèo văn giàu võ! Tu luyện đúng là quá hao tài nguyên! Không có đủ tài nguyên, muốn đột phá nhanh chóng thật là thiên phương dạ đàm! May mà sau đó hắn lại lấy được 100 vạn linh thạch từ tay Trương Tam gia và Vương Ngũ gia, tạm thời không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện.
Nhưng hiện giờ, Tần Lãng vẫn phải ra ngoài một chuyến, vì số Linh Thảo cấp ba lấy được cũng đã tiêu hao hết, phải đi mua sắm chút về. Với việc tiêu thụ lượng lớn Linh Thảo cấp ba, giờ đây Tần Lãng đã có thể luyện ra một lò linh đan cao cấp. Chỉ cần không ngừng cố gắng, chờ một thời gian nữa nhất định có thể luyện chế ra linh đan hạng nhất!
Tần Lãng đi dạo mấy cửa hàng bán linh thảo, thu mua hết số Linh Thảo cấp ba của bọn họ. Với thân phận Vực Chủ của Hỗn Loạn Chi Vực, giá cả hắn mua rẻ hơn nhiều so với giá thị trường, khiến Tần Lãng thoải mái hưởng thụ một lần lợi ích của người có quyền thế.
Vốn Tần Lãng định trở về luyện tập luyện đan và tu luyện tiếp, nhưng khi đi ngang qua chợ đen thì bỗng dừng bước. Bản thân đến Hỗn Loạn Chi Vực đã lâu như vậy nhưng chỉ đến chợ đen một lần, hơn nữa còn vì cứu Thiết Bổng, Thiết Chùy hai huynh đệ, rồi đánh giết Lâm thiếu gia ở chợ đen, trên thực tế căn bản chưa có đi dạo qua nơi này một cách tử tế.
Hỗn Loạn Chi Vực là nơi hỗn loạn nhất trong Tam Đại Đế Quốc, còn chợ đen vì những lý do đặc thù mà có thể nói là nơi hỗn loạn nhất trong Hỗn Loạn Chi Vực! Nơi đây "cá lớn nuốt cá bé" diễn ra thường xuyên! Nhưng cũng chính vì rất nhiều thứ không thể bày bán công khai mà nơi này có thể là địa điểm dễ kiếm được bảo vật nhất! Đằng nào cũng đã đến đây rồi, chẳng bằng vào xem thử, may mắn có thể kiếm được một hai món bảo bối!
Lấy ra một chiếc mặt nạ đeo lên, Tần Lãng đi vào chợ đen. Đây là quy tắc ngầm giao dịch ở chợ đen, người mua và người bán không biết thân phận của nhau, giảm thiểu tối đa khả năng thân phận bị lộ và đảm bảo an toàn. Tần Lãng hiện giờ là Vực Chủ Hỗn Loạn Chi Vực, tự nhiên không sợ bị "hắc ăn hắc", nhưng nếu đến đây tìm bảo bối thì vẫn nên khiêm tốn một chút.
Chậm rãi đi qua từng gian hàng, đủ loại tài nguyên tu luyện hiện ra trước mắt. Các loại Linh Thảo hình thù kỳ lạ, các loại tảng đá toát lên hơi thở cổ xưa, những quyển trục công pháp tàn phá đầy thần bí, những tấm tàn đồ, vũ khí đủ hình dạng. Trong số đó có không ít món khiến người khác phải chú ý, nhưng phần lớn là đồ giả, Tần Lãng liếc qua là thấy, thậm chí không cần dùng đến Hắc Sắc Nhãn Luân Võ Hồn.
Đi qua mấy con phố, dạo gần trăm gian hàng mà Tần Lãng vẫn không thấy bảo vật nào đáng để hắn ra tay. Xem ra dù là chợ đen thì xác suất tìm được bảo vật thật sự cũng rất thấp.
"Đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ nhé, đồ của ta đều là phải tốn chín trâu hai hổ, liều cả mạng mới kiếm được, mỗi thứ đều là hàng tuyển, đảm bảo không lỗ, mua không mắc lừa."
Một giọng rao vang lên lọt vào tai Tần Lãng. Hắn nhìn qua, chỉ thấy một Võ Giả đeo mặt nạ đen đang gắng sức gào to, nhưng không mấy ai ghé lại, mọi người chỉ liếc qua đồ của hắn rồi lắc đầu bỏ đi. Hiển nhiên, cái gọi là hàng tuyển của hắn chẳng đáng một xu trong mắt mọi người.
Tần Lãng nhìn những thứ trong gian hàng của người này, đều là những tảng đá đủ màu đủ hình dạng, không có thứ gì đáng giá, không khỏi lắc đầu, định rời đi thì Xích Viêm Địa Hỏa vẫn luôn yên tĩnh trong đan điền bỗng dưng kích động. Ngọn lửa rung động về hướng gian hàng, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn và chờ mong. Tần Lãng nhíu mày, từ khi dung hợp Xích Viêm Địa Hỏa đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy nó chủ động lộ ra trạng thái như vậy. Cảm giác này giống như một đứa trẻ con đi dạo phố nhìn thấy món ăn mà mình thích nhất vậy!
"Lẽ nào trong gian hàng này thật sự có đồ tốt?" Tần Lãng nghi ngờ nghĩ.
Thứ mà Xích Viêm Địa Hỏa, một chí bảo, coi trọng hẳn sẽ không tầm thường.
Thản nhiên đi tới trước gian hàng, Tần Lãng liếc nhìn qua từng khối đá, khi nhìn thấy một tảng đá lớn cỡ bàn tay, màu đỏ xấu xí nằm lẫn trong đó, đáy mắt Tần Lãng hiện lên một tia động dung không dễ phát giác.
"Quý khách, đồ của ta toàn hàng tốt, ngài cứ tùy ý chọn, đảm bảo ngài hài lòng."
Thấy có người chú ý đến hàng hóa của mình, Võ Giả đeo mặt nạ đen vội mở miệng giới thiệu.
"Toàn đá vụn thì có gì tốt, cũng chỉ có thể dùng để mấy cô gái đánh đồ trang sức thôi." Tần Lãng nhàn nhạt nói, tiện tay nhặt vài hòn đá lên. "Mấy viên đá này, ngươi ra giá đi."
"Một viên một lượng kim tử." Thấy lại có người muốn mua đá của mình, Võ Giả mặt nạ đen vui vẻ nói. Mấy viên đá này hắn nhặt ở dã ngoại, không đáng tiền, chỉ là bán ở chợ đen kiếm thêm chút thôi. Nếu như gặp phải võ giả nào ngốc nghếch, hắn có thể tranh thủ vơ vét một mẻ.
Sau khi ra giá, hắn lại có chút bất an, liệu mình có hét giá quá cao không? Mãi mới có người muốn mua, nhỡ dọa người ta chạy mất thì làm sao? Không được thì mình hạ giá là được.
Đúng lúc hắn đang nghĩ thầm, Tần Lãng đã quăng mấy lượng kim tử lên quầy, cầm lấy mấy hòn đá rồi nghênh ngang rời đi.
"Hắn vậy mà không trả giá! Ai nha, sớm biết vậy mình ra giá mười lượng kim tử một viên!" Nhìn bóng Tần Lãng rời đi, chủ quán trong lòng vô cùng hối hận. Những kẻ vừa có tiền lại vừa ngốc nghếch thế này trăm năm khó gặp, lừa được một lần là mất một lần đấy!
Cầu nguyệt phiếu!!!!!!
Cầu vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu kim nguyên đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận