Thần Hồn Đan Đế

Chương 2526: Yêu tộc chấn động

Chương 2526: Yêu tộc chấn động
Chỉ là, trước lợi ích tuyệt đối, yêu tổ làm sao có thể vì một nữ tử mà nhượng bộ?
“Người đâu, đưa nàng kéo xuống, thưởng cho mọi người làm món chay!”
Yêu tổ lúc này đang cần một người để hắn trút giận, nữ tử xui xẻo này liền trở thành nơi trút giận tốt nhất của hắn.
Cái gọi là món chay, chính là dùng thân thể nữ tử làm vật chứa, trên thân thể trần truồng của nàng bày biện các loại đồ ăn, đợi khi đồ ăn trên người nàng bị ăn hết, nàng sẽ biến thành công cụ tình dục cho tất cả khách nam ở đó.
Đến khi tất cả giá trị của nàng bị ăn sạch hầu như không còn, mới có thể miễn cưỡng giữ lại một con đường sống.
Đã rất lâu không có món chay để ăn, đám thuộc hạ của yêu tổ hưng phấn hô to “Vạn tuế”.
Mà dưới ánh mắt như sói đói của vô số nam nhân, nữ tử lại trực tiếp bị dọa ngất đi.
Sau khi xử lý xong nữ tử vướng bận, yêu tổ kéo vang chuông báo động, đây là cảnh báo cấp bậc cao nhất, báo hiệu Yêu giới có chuyện vô cùng gấp xảy ra.
Vào khoảnh khắc yêu tổ kéo chuông báo động, những Yêu tộc có chức vị phân tán ở khắp nơi trong thần giới đều hướng Lẫm Uyên Cung chạy đến.
Lẫm Uyên Cung phát sinh biến cố lớn, Tần Lãng tuy không biết rõ tình hình, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được.
Những người hầu và Ám Vệ vây quanh tiểu viện của Tần Lãng trước đó, chưa đến nửa canh giờ đã rút hết, bây giờ lại cảm thấy trống rỗng.
Tần Lãng quyết định thừa dịp thời cơ này đi cứu người thân, người thân ở trong tay yêu tổ càng lâu thì hắn càng bị kiềm chế, làm gì cũng bị liên lụy.
Chỉ là khi hắn dốc hết sức bình sinh đuổi đến vườn treo thì phát hiện nơi này đã bị vây kín, ngay cả một con kiến cũng không lọt vào được.
Hiện tại, việc cứu người có hai phần chắc chắn nhưng cũng có thể kinh động đến yêu tổ, mang đến rắc rối lớn hơn.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Tần Lãng chỉ có thể quay về trước, chờ thời cơ để giải cứu người thân sau.
Trở lại tiểu viện, Tần Lãng cảm thấy trong lòng có phần bất an, lúc này người thân và Vân Hạch đều mất liên lạc, bên thần giới cũng đứt mất manh mối, Tần Lãng cảm giác mình bị mắc kẹt, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Vân Hạch sau khi đoạt được trái tim của yêu tổ cũng không hề chần chừ, trực tiếp há miệng nuốt cả hộp linh lực và trái tim vào bụng.
Ngay cả hắn cũng không biết tại sao, ngay khi vừa nhìn thấy Ô Khắc, hắn đã không khống chế được mà muốn nuốt vào hắn, tựa như hắn là một món ăn ngon vậy.
Nhưng khi cắn một miếng Ô Khắc, nếm được vị máu tươi của Ô Khắc, Vân Hạch lại cảm thấy vị như nhai sáp nến.
Trong máu tươi của Ô Khắc, hắn nếm được một thứ thuần túy hơn, tươi đẹp hơn.
Gần như là bị bản năng thúc đẩy, Vân Hạch chạy đến chỗ của yêu tổ, cướp lấy trái tim của hắn và nuốt vào bụng khi hắn không hề phòng bị.
Sau khi cướp được trái tim, có rất nhiều người đuổi theo hắn, nhưng hắn là nhân tài kiệt xuất sinh ra trong biển cả, không chỉ làn da có thể biến thành màu của nước biển mà ngay cả hơi thở cũng có thể duy trì tương đồng với nước biển, vì vậy cho dù phía sau có 100.000 truy binh, hắn vẫn dễ dàng trốn thoát.
Vân Hạch ngủ một giấc trong nước biển, đợi đến khi màn đêm buông xuống mới lén lút lẻn vào tiểu viện của Tần Lãng, đâm sầm vào ngực Tần Lãng.
Tần Lãng đang tiêu hóa Vô Tự thiên thư tàn quyển thì bị Vân Hạch đột nhiên xuất hiện làm giật mình, suýt nữa thì công sức đổ sông đổ biển.
Đợi đến khi thấy rõ là Vân Hạch, hắn mới nhẹ nhàng cười khẽ, gõ lên trán Vân Hạch nói: “Tiểu gia hỏa nhà ngươi, chạy đi đâu vậy? Để ca ca tìm một phen muốn chết!”
Vân Hạch sau khi nuốt trái tim kia thì thân thể non nớt của hắn không thể tiếp nhận năng lượng từ trái tim đó, giờ phút này hắn khó chịu muốn nổ tung, toàn thân từ đầu đến chân, thậm chí cả tóc đều nóng hổi.
Giờ hắn đâm vào ngực Tần Lãng, Tần Lãng chỉ cảm thấy trong ngực như bị nhét một đám lửa, khiến hắn từ trong ra ngoài đều muốn bốc cháy lên.
Vân Hạch không trả lời, chỉ chăm chú rúc sâu vào ngực Tần Lãng, mơ hồ nói: “Ta mệt!”
Tần Lãng phát hiện Vân Hạch không ổn, vừa muốn bắt hắn lại để hỏi cho rõ ràng.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa mạnh mẽ truyền đến.
Tần Lãng nghĩ một lát, cho Vân Hạch uống một viên hàn ý đan, thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn một chút, lúc này mới chậm rãi đi mở cửa.
“Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt, còn không cho người ta nghỉ ngơi à!”
Tần Lãng vừa mở cửa, vừa vặn lưng bẻ cổ, ngáp một cái, giả vờ bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
Không đợi Tần Lãng nói xong, cánh cửa đã bị người bên ngoài đạp mạnh ra, một đám người như ong vỡ tổ tràn vào, khoảng mấy chục người, tất cả đều đeo mặt nạ bạc.
Người cầm đầu đưa ra lệnh bài của mình, lạnh lùng nói rõ thân phận: “Chúng ta là cấm vệ đội của hoàng cung, yêu tổ có lệnh, xin Tần thừa tướng đi một chuyến!”
Nghe thấy người này vẫn còn gọi mình là “Tần thừa tướng”, Tần Lãng ngược lại thở phào một hơi.
Những người này còn gọi mình là “Tần thừa tướng” chứng tỏ quan chức của mình tạm thời chưa bị tước đoạt, cho dù chỉ là thân phận giả mượn oai hùm, dù sao cũng còn hơn là không có gì.
“Chờ đã, các ngươi đến đây đêm hôm khuya khoắt, sao ta không biết gì về mệnh lệnh của yêu tổ? Các ngươi có phải là người của phe đối địch muốn lừa gạt ta đi không?”
Tần Lãng biết, nếu như hôm nay cứ dễ dàng theo bọn chúng đi như vậy thì về sau hắn càng khó thi triển được quyền cước tại Lẫm Uyên Cung, đến lúc đó đi đâu cũng vướng bận.
Đội trưởng cấm vệ nghe vậy cười lạnh, nhìn Tần Lãng như nhìn một kẻ ngốc không biết trời cao đất dày.
Hắn khinh thường liếc Tần Lãng nói: “Ngài đúng là tự xem mình là thừa tướng của Yêu tộc chúng ta nhỉ? Trong mắt yêu tổ, ngươi chẳng là cái thá gì cả, không cần rượu mời thích uống rượu phạt!”
Tần Lãng nghe vậy cười lạnh, khí thế còn hơn cả đội trưởng cấm vệ: “Sao hả? Ngươi chỉ là một đội trưởng cấm vệ nho nhỏ, nhiều nhất chỉ là một con chó giữ nhà, sao, một con chó mà cũng dám chất vấn quyết định của chủ nhân sao?”
Lời nói của Tần Lãng khiến người của đội cấm vệ nổi giận, bọn họ muốn xông lên đánh Tần Lãng ngay lập tức.
Tần Lãng đã sớm chuẩn bị, lấy ra một tấm kim bài từ trong ngực.
Đây là vật mà yêu tổ ban thưởng hai ngày trước, tuy không biết có tác dụng gì, Tần Lãng vẫn giữ nó lại, ai ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.
Trong Yêu giới, gặp kim bài như gặp yêu tổ.
Lúc này, Tần Lãng móc kim bài ra, đám cấm vệ dù không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống, mặt mũi đầy vẻ không phục nhìn Tần Lãng.
“Đi, dẫn ta đi gặp yêu tổ!”
Vừa rồi mới là điện quang thạch hỏa trong nháy mắt, Tần Lãng quyết định chủ động xuất kích.
Nhìn động tĩnh của Lẫm Uyên Cung vừa rồi, hẳn là Yêu tộc có đại sự xảy ra.
Nhưng hắn lại không hề có chút thông tin nào.
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động đến xem sao, biết đâu có thể tìm được đường ra.
Thấy kim bài, thái độ của cấm vệ đội chuyển biến 180 độ, từ kiêu căng ngạo mạn lúc nãy trở nên cung kính, cẩn thận từng li từng tí dẫn đường cho Tần Lãng.
Khi Tần Lãng đến chính điện Lẫm Uyên Cung thì hầu hết các nhân vật quan trọng của Yêu tộc đều đã tề tựu đông đủ.
Vị trí của yêu tổ trong chính điện Lẫm Uyên Cung trước kia vốn bỏ trống, nay lần đầu tiên xuất hiện một long tọa gỗ đàn hương dát vàng cao khoảng mười trượng, sừng sững đứng ở trên đại điện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận