Thần Hồn Đan Đế

Chương 2638: một kiếm đứt cổ

Chương 2638: Một kiếm đứt cổ.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi lại có quyền gì phán xét ta? Ngươi không cảm thấy, ngươi quản nhiều quá sao?"
Đan điền bị phế, đồng nghĩa với việc công phu mà bản thân vất vả luyện thành nhiều năm nay bỗng chốc hóa thành hư không, kết quả như vậy ai ai cũng không thể chịu được, huống chi là một kẻ kiêu ngạo như Ôn Thiển Thiển.
"Ô Xương, còn chờ đến bao giờ, còn không mau giết hắn!"
Ôn Thiển Thiển lạnh lùng quát, ánh mắt nhìn về phía Tần Lãng chứa đầy vẻ độc ác, nếu ánh mắt có thể giết người, thì lúc này Tần Lãng đã sớm bị Ôn Thiển Thiển lăng trì thành muôn ngàn mảnh.
Theo lệnh của Ôn Thiển Thiển, một người đột ngột nhảy ra giữa không trung.
Người này có ngoại hình khác biệt so với người bình thường, da dẻ màu đen kịt, hai mắt lõm sâu, ánh mắt âm trầm, vừa xuất hiện đã mang theo một luồng khí tức u ám kinh khủng, khiến người ta nhìn mà không dám đối diện.
Trên đài cao, Ba Đồ Lỗ thấy Ôn Thiển Thiển như vậy thì quát lớn: “Tần Lãng là Thánh Tử của thần giới ta, ngang nhiên phá hỏng quy tắc của hội luận võ, ngươi có tư cách gì mà kêu gào? Dựa theo thường lệ, hành vi của ngươi như vậy sẽ bị xử lý ngay tại chỗ. Hiện tại giữ lại tính mạng cho ngươi, chỉ là nể tình tình huống đặc biệt hôm nay, mới tha cho ngươi một mạng, thế nào lại còn triệu sát thủ lên đài, quấy rối hội luận võ của ta?”
Ba Đồ Lỗ lần này nói lời chính nghĩa, trong lời nói mang theo sự uy hiếp rất lớn.
Ôn Thiển Thiển dù khí thế ngang ngược càn rỡ, nhưng suy cho cùng vẫn là con gái, khi đối diện với sự uy nghiêm của bậc bề trên như Ba Đồ Lỗ thì liền xìu xuống ngay.
Trong giây lát, nàng có chút do dự, nhìn Ba Đồ Lỗ, lại nhìn Tần Lãng, không biết nên làm gì.
Sát thủ Ô Xương thấy Ôn Thiển Thiển như vậy, liền im lặng, không nói gì, nhưng cũng không lập tức lui ra.
Tại một góc khuất mà mọi người không nhìn thấy, hắn hướng Ôn Thiển Thiển dựng ngón tay làm thủ thế "giết", môi mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
"Ba Đồ Lỗ đại nhân, ta rất kính nể ngài, nhưng Tần Lãng vừa ra tay đã phế đan điền của ta, chuyện này phải tính sao?"
Nhận được tín hiệu của Ô Xương, Ôn Thiển Thiển nghiến răng, ra vẻ thảm thương bị ức hiếp, nói một cách đầy chính nghĩa.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Ba Đồ Lỗ cho rằng bản thân đã nói hết lời phải đạo, Ôn Thiển Thiển sẽ nghe lọt tai, ai ngờ nàng lại không biết tốt xấu đến vậy.
Nhưng vì đại cục, ông cũng không lập tức nổi giận, mà hết sức nhẫn nại.
Nhưng Ôn Thiển Thiển rõ ràng không tiếp nhận thiện ý của Ba Đồ Lỗ, vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
"Dám phế đan điền ta, kẻ này, phải chết!"
Ôn Thiển Thiển dùng ngón trỏ chỉ vào Tần Lãng, giọng đầy phẫn hận.
"Hả? Ôn tiểu thư, đây là đã hạ quyết tâm muốn lấy tính mạng của ta?"
Lúc này, Ba Đồ Lỗ vì thân phận nên không tiện ra mặt.
Tần Lãng đứng một bên xem kịch hồi lâu, thấy vậy liền ăn ý ra sân, chêm thêm vào một câu.
Nghe vậy, Ôn Thiển Thiển hất cằm nói: "Sao, ngươi sợ rồi hả? Ô Xương này của ta là cao thủ số một số hai của thần giới đó, hắn ra tay, ngươi sẽ không cảm thấy đau khổ. Nhưng, nếu bây giờ ngươi cầu xin ta tha thứ, ta sẽ cân nhắc cho ngươi một con đường sống."
Tần Lãng không khỏi bật cười vì sự tự cao tự đại của Ôn Thiển Thiển.
Trước đó, hắn cảm thấy Ôn Thiển Thiển này rất tự cho mình là đúng, hiện tại, hắn phát hiện, Ôn Thiển Thiển không chỉ tự cho mình là đúng, mà còn rất ngu ngốc.
Nghe Ôn Thiển Thiển nói vậy, hắn liền nổi lên ý muốn trêu chọc đối phương, trên mặt nở một nụ cười, hắn cười hỏi.
"Vậy ngươi nói xem, ta phải cầu xin tha thứ thế nào thì ngươi mới tha cho ta?"
Nghe vậy, trên mặt Ôn Thiển Thiển hiện lên vẻ mặt "Ta đã biết ngươi sẽ như vậy", một mặt kiêu ngạo nói.
"Ngươi quỳ xuống đất sủa ba tiếng tiếng chó, rồi dập đầu ba cái với ta, ta sẽ tha cho ngươi."
Đám người dưới đài nghe Ôn Thiển Thiển nói vậy, liền hít sâu một hơi.
Tần Lãng dù vẻ ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng dù sao vẫn là Thánh Tử của thần giới, hành động này của Ôn Thiển Thiển không khác gì đang nhổ lông trên đầu hổ.
Những người vốn có chút giao tình với Ôn Thiển Thiển, còn định xin giúp nàng, thấy Ôn Thiển Thiển không ngừng thăm dò ở ranh giới của cái chết, liền hoàn toàn từ bỏ ý định cầu xin cho nàng.
Thôi, tự làm tự chịu, không thể sống nổi!
Thấy Ôn Thiển Thiển như vậy, Ô Xương vốn tự cao tự đại cũng thấy Ôn Thiển Thiển làm có hơi quá đáng, lo lắng ra hiệu bằng tay cho Ôn Thiển Thiển.
Tục ngữ nói, đánh người không đánh vào mặt, lần này Ôn Thiển Thiển làm, không chỉ là đánh vào mặt, mà thật sự là đang điên cuồng nhổ nước bọt vào mặt của Tần Lãng.
Chuyện này, ai ai cũng không thể dễ dàng tha thứ được.
Chỉ là điều khiến mọi người giật mình là, Tần Lãng chẳng những không nổi giận, mà ngược lại còn tươi cười nói.
"Đơn giản vậy sao? Ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, xin ngươi hãy rửa mắt mà chờ xem ~~"
Nghe Tần Lãng nói vậy, rất nhiều người cho rằng Tần Lãng nói ngược.
Còn Ôn Thiển Thiển thì cho là, Tần Lãng là bị chính mình dọa sợ rồi.
Lúc này nàng ngẩng cao đầu, chuẩn bị nghênh đón cảnh Tần Lãng dập đầu học tiếng chó.
Ai ngờ một giây sau, trường kiếm của Tần Lãng đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng của Ôn Thiển Thiển.
Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một vệt máu tươi phun ra, rồi ngay tức khắc, đầu của Ôn Thiển Thiển bay thẳng ra, đập mạnh xuống dưới đài, máu tươi bắn tung tóe lên không trung.
Ô Xương một bên thấy Tần Lãng giết tiểu thư nhà mình, lập tức hai tay xuất kích, tung ra sát chiêu, tấn công về phía Tần Lãng.
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, lại vung kiếm nhanh, chuẩn, hung ác, một kiếm chém đứt cổ, tơ máu bắn tung tóe lên cao, đầu của Ô Xương còn bị chém rơi thẳng xuống đất.
Sau khi trừng trị hai người, Tần Lãng nâng kiếm lên, nhẹ nhàng thổi phẩy lưỡi kiếm, thổi bay những giọt máu đọng lại trên kiếm.
"Tí tách, tí tách ~"
Máu tươi vẫn còn nhỏ giọt, một giọt này một giọt dường như rơi vào trong lòng của mọi người, ai nấy đều rung động không thôi.
Khỏi phải nói, Tần Lãng thường ngày cho người ta thấy đều là vẻ ôn hòa thanh nhã, đây là lần đầu tiên ở trước mặt người thần giới bình thường biểu hiện ra mặt tàn nhẫn của mình, khiến cho rất nhiều người kinh hãi.
Ngay cả Ba Đồ Lỗ, mí mắt cũng hung hăng giật lên.
Nhưng dù sao Ba Đồ Lỗ cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, thấy Tần Lãng như vậy cũng chỉ mặt không biến sắc, tim không đập nhanh mà nói một câu.
"Người đâu, khiêng thi thể xuống đi, hội luận võ tiếp tục."
Dù có một chút sóng gió nhỏ xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình của hội luận võ.
Sau khi hội trường được dọn dẹp gọn gàng, hội luận võ tiếp tục.
Vì có tiền lệ trước đó, nên hội luận võ tiếp diễn thuận lợi hơn rất nhiều, không còn xuất hiện những tình huống như trước.
Trong quá trình hội luận võ tiếp diễn, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Đến giữa trưa, tuyết rơi xuống phủ đầy mặt đất, ngay cả trên lôi đài cao cũng bị tuyết bao phủ.
Bất đắc dĩ, giữa trưa, Ba Đồ Lỗ tuyên bố mọi người tạm nghỉ giữa trận, buổi chiều hội luận võ sẽ tiếp tục.
Ban đầu khi bố trí hội trường, Ba Đồ Lỗ đã dựng nhiều lều vải tại chỗ để các võ giả đến tham gia thi đấu nghỉ ngơi.
Chỉ là trên trời tuyết lớn rơi xuống, khiến hầu như tất cả lều vải đều bị ướt đẫm, không thể vào nghỉ ngơi được.
Bởi vậy, Ba Đồ Lỗ tạm thời quyết định, cho tất cả những người đến tham gia thi đấu vào các chùa miếu gần đó để nghỉ ngơi, đợi đến buổi chiều thi đấu thì lại đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận