Thần Hồn Đan Đế

Chương 1922: Hoàn ngược

"Yêu ngôn hoặc chúng!" Mai Tự Bình hừ lạnh một tiếng: "Ngươi một ngoại nhân, bớt ở đây bàn chuyện thị phi!" Sợ Tần Lãng nói tiếp, Mai Tự Bình hai tay vung vẩy không ngừng, sau đó một vầng trăng tròn cỡ nhỏ so với trước đó còn lớn hơn một chút xuất hiện giữa hai lòng bàn tay, đột ngột đẩy về phía trước! "Hô!" Nguyệt Chi Áo Nghĩa tản ra ánh trăng, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách giữa hai người, lao đến trước mặt Tần Lãng! Lần này Nguyệt Chi Áo Nghĩa bộc phát ra lực lượng so với trước đó đúng là còn muốn khổng lồ hơn mấy phần! Rõ ràng là, vừa rồi Tần Lãng ra tay thôn phệ hết Nguyệt Chi Áo Nghĩa khiến Mai Tự Bình vô cùng coi trọng hắn, không dám khinh địch! Tần Lãng nhíu mày, cánh tay vung lên, trong nháy mắt một vòng xoáy năng lượng xuất hiện trước người hắn, lực hút vô tận từ đó phun trào ra! "Cái gì? Mới tu vi Võ Thánh cảnh giới!" Mai Tự Bình bản năng kinh ngạc một tiếng. Trước đó Tần Lãng ra tay quá nhanh, Mai Tự Bình cũng không phát hiện tu vi cụ thể của Tần Lãng, nhưng bây giờ đối kháng chính diện, hắn lập tức nhìn ra tu vi của Tần Lãng bất quá chỉ là Võ Thánh Chí Tôn mà thôi, thậm chí còn không bằng Thần cảnh nhất trọng Phòng Đại Phi! Mọi người chung quanh cũng đều mặt mày đầy kinh ngạc. Không ngờ Tần Lãng vừa nãy nuốt hết Nguyệt Chi Áo Nghĩa của Mai Tự Bình lại ngay cả Thần cảnh cũng không phải! "Xem ra vừa rồi có thể tiếp được Nguyệt Chi Áo Nghĩa của ta là do Phòng Đại Phi ngăn cản phần lớn lực lượng, chứ không phải hắn lợi hại cỡ nào!" "Nguyệt Chi Áo Nghĩa lần này của ta, hắn dù không chết cũng phải trọng thương!" Trong chớp mắt này, Mai Tự Bình vô cùng tự tin, sự kính sợ ban đầu đối với Tần Lãng biến thành khinh thường, thậm chí còn có chút tự giễu mình vừa rồi đã quá cẩn thận. Nhưng ngay sau đó, Nguyệt Chi Áo Nghĩa mà hắn tung ra trực tiếp bị vòng xoáy thôn phệ của Tần Lãng nuốt chửng, trong nháy mắt hóa thành hư vô, biến mất không thấy đâu nữa! "Cái gì!" Hai mắt Mai Tự Bình trực tiếp trợn tròn, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi! Chỉ là cảnh giới Võ Thánh, vậy mà lại tùy tiện hóa giải công kích mạnh nhất của hắn! Điều này sao có thể! Tiếp theo sau một khắc, Tần Lãng chân đạp thần tích, một bước phóng ra, thân hình đã đến trước người Mai Tự Bình, một tay thành trảo trực tiếp chụp lấy Mai Tự Bình! "Tốc độ thật nhanh!" Mai Tự Bình quá sợ hãi, bản năng tung một quyền đánh về phía Tần Lãng, đồng thời toàn lực lui nhanh về phía sau. Mặc dù sức chiến đấu của Tần Lãng cường đại vượt quá dự liệu của hắn, nhưng Mai Tự Bình vẫn đủ tự tin để ngăn chặn công kích của Tần Lãng! "Răng rắc!" Khi hai bên sắp va chạm, năm ngón tay của Tần Lãng xoay tròn, trực tiếp giao nhau với nắm đấm của Mai Tự Bình, sau đó trực tiếp nắm chặt cổ tay Mai Tự Bình, lực lượng tuôn trào ra, một tiếng giòn tan vang lên, xương cổ tay trực tiếp bị bóp gãy! "A!" Tiếng kêu thảm thiết như xé gan xé ruột trực tiếp từ trong miệng Mai Tự Bình phát ra. Tần Lãng vuốt một đường thuận thế, Mai Tự Bình mất trọng tâm quăng về phía trước, sau một khắc chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, cả người như một con gà con bình thường bị Tần Lãng xách trong tay. "Không thể nào, Mai Lão Đại lại bị đánh bại!" Đám người xung quanh quan chiến càng không nhịn được kinh hô. Đường đường là đệ tử nội môn đứng đầu, cường giả đỉnh phong Thần cảnh nhất trọng, vậy mà lại bại dưới tay một ngoại nhân chỉ ở cảnh giới Võ Thánh! Hơn nữa còn là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, không hề có chút sức hoàn thủ! Kết quả này hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ! Phàm Ca mấy người lại càng trợn mắt há mồm! Vốn gọi Mai Tự Bình đến là để diễu võ dương oai, hảo hảo hành hạ Phòng Đại Phi một phen! Nhưng tuyệt đối không ngờ uy phong chưa làm được thì Mai Tự Bình ngược lại bị người khác phản hành hạ! "Đi mau!" Phàm Ca lén lút ra hiệu cho mấy người, xê dịch bước chân, chuẩn bị lén chuồn đi. "Dừng lại!" "Lại nhúc nhích nữa xem, có tin ta đánh gãy chân chó của các ngươi không!" Tần Lãng đột ngột quát lớn một tiếng, âm thanh như sấm sét, Phàm Ca chỉ cảm thấy não bộ một trận oanh minh, thân thể cứng đờ, như bị Định Thân Thuật, đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích. Tần Lãng ngay cả Mai Tự Bình còn dám đánh, bọn chúng tin rằng nếu không nghe lời Tần Lãng, kết cục tuyệt đối sẽ còn thảm hơn Mai Tự Bình nhiều! "Hỗn đản, thả ta ra! Nơi này là Tinh Thần Tông, ngươi một ngoại nhân mà dám ở đây giương oai! Cường giả tông môn ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Mai Tự Bình đau đớn nhe răng trợn mắt, tức giận hét vào mặt Tần Lãng. "Ta giương oai? Rốt cuộc ai chạy đến trước cổng phủ đệ người khác giương oai?" Tần Lãng cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhìn về phía phòng lão đại: "Người ta giúp ngươi chế phục rồi, sau đó xử lý thế nào, hay là do phòng lão đại ngươi quyết định đi." Phòng lão đại gật đầu nhẹ: "Ta sẽ giao bọn họ cho trưởng lão chấp pháp của tông môn, sự thật như thế nào, ta tin rằng trưởng lão tông môn sẽ tự có cách xử lý công bằng!" Việc đã đến nước này, phòng lão đại tin tưởng chắc chắn đã kinh động tông môn. Mà đối với sự công chính của Tinh Thần Tông, hắn vẫn rất mực tin tưởng. Tần Lãng gật đầu nhẹ. Chuyện tiếp theo, phòng lão đại ra mặt tự nhiên thích hợp và rõ ràng hơn hắn nhiều. Ngay lúc phòng lão đại chuẩn bị lên đường thì một âm thanh quát lớn hùng hậu chói tai truyền đến: "Các ngươi không lo tu luyện, tụ tập ở đây làm gì!" Nghe tiếng quát chói tai, đám người như thể hết sức e ngại, nhao nhao lui sang hai bên, chỉ thấy một nam tử mặt mày đầy uy nghiêm cau mày bước lên phía trước, ánh mắt quét qua giữa đám đông, không giận mà uy! "Là trưởng lão tuần sát của tông môn, Lý Trưởng Lão!" Trong lòng mọi người đều vì sợ mà run động. Lý Trưởng Lão, thực lực đạt đến Thần cảnh nhị trọng đỉnh phong, phụ trách tuần tra an ninh của tông môn, lôi phong hành sự, thiết diện vô tư, ai nấy đều e ngại! "Lý Trưởng Lão, ta bị ngoại nhân trọng thương, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!" Thấy Lý Trưởng Lão, Mai Tự Bình lập tức như nhìn thấy cứu tinh, hô lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận