Thần Hồn Đan Đế

Chương 1212: Phạm thượng

"Giết!" "Giết!" Hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái vung quyền như gió, lực lượng cuồng bạo gào thét mà ra, từng đạo quyền ảnh to lớn hướng Tần Lãng liên tục không ngừng oanh tới. "Phanh phanh phanh phanh phanh..." Trên mặt Tần Lãng lộ ra vẻ ngưng trọng, múa Ngân Nguyệt thiên hoàn trong tay kín không kẽ hở, từng đạo ngân mang đón lấy quyền ảnh xung quanh, năng lượng kịch liệt va chạm, từng đạo tiếng nổ kinh khủng truyền ra, vài gian sương phòng còn sót lại xung quanh Tần Lãng bị tàn phá năng lượng quét sạch, nóc nhà bị lật tung, vách tường bốn phía nổ tung, hóa thành từng mảnh phế tích. Khói bụi chậm rãi tan đi, lộ ra thân ảnh Tần Lãng bên trong. Bị hai tên cường giả Võ Đế thất trọng điên cuồng công kích, mặc dù dùng Ngân Nguyệt thiên hoàn cản trở phần lớn công kích của hai người bọn họ, Tần Lãng vẫn bị quyền ảnh đánh trúng, toàn thân quần áo tả tơi, trên thân xuất hiện mười mấy vết thương lớn nhỏ không đều, khóe miệng vẫn còn vệt máu. "Bị hai người chúng ta điên cuồng công kích như vậy mà không mất mạng tại chỗ, chỉ là bị chút vết thương ngoài da?" Vốn tưởng rằng bị công kích điên cuồng như thế, Tần Lãng dù không chết cũng sẽ trọng thương, nhưng điều khiến hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái rung động là lực phòng ngự cực mạnh của Tần Lãng, lúc này Tần Lãng chỉ bị chút vết thương ngoài da mà thôi. Hai người nhìn nhau, hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái nhẹ gật đầu, không hẹn mà cùng rút trường kiếm sau lưng, đồng thời đâm về phía trước! "Bang!" "Bang!" Tiếng vang thanh giòn truyền ra, hai đạo kiếm khí màu xanh như trường hồng quán nhật, xé gió, hướng Tần Lãng gào thét mà đi. "Kiếm chiêu!" Tần Lãng nhíu mày. Thủ đoạn công kích lợi hại nhất của Thanh Sơn kiếm phái chính là kiếm chiêu, hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái này càng đem kiếm chiêu tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, hai đạo kiếm khí màu xanh nhìn đơn giản, nhưng ẩn chứa vô tận biến hóa và uy lực, khiến Tần Lãng cảm nhận được sự uy hiếp to lớn chưa từng có! "Thôn phệ chi vòng xoáy!" Tần Lãng không còn dám giữ lại, trực tiếp ngưng tụ thần thông trước người, đồng thời múa Ngân Nguyệt thiên hoàn trong tay kín không kẽ hở, từng đạo ngân mang đón lấy hai đạo kiếm khí màu xanh. "Phốc xích!" Ngân mang như giấy, không thể ngăn cản hai đạo kiếm khí màu xanh, trong nháy mắt bị xé nứt, sau đó hai đạo kiếm khí màu xanh một trước một sau đột nhiên phóng tới thôn phệ chi vòng xoáy! Lực hút điên cuồng từ thôn phệ chi vòng xoáy tuôn ra, cùng kiếm khí màu xanh đụng nhau! "Phanh!" Uy lực của kiếm mang màu xanh quá mức cường hãn, đạo phía trước trực tiếp đụng vào thôn phệ chi vòng xoáy, ầm vang nổ tung, mà đạo kiếm khí màu xanh thứ hai từ chỗ nổ tung xuyên thẳng qua. Tần Lãng nhanh chóng toàn lực lùi về sau, nhưng vẫn bị kiếm khí màu xanh sượt qua bả vai, máu tươi bắn ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ quần áo và mặt đất dưới chân. Nếu không phải thân thể Tần Lãng đạt luyện thể ngũ trọng, e rằng đạo kiếm quang vừa rồi đã trực tiếp chặt đứt cánh tay hắn! "Đối thủ quá mạnh!" Vết thương đau nhức kịch liệt từ vai truyền đến, Tần Lãng cấp tốc lấy một viên linh đan chữa thương nuốt, vẻ mặt đầy ngưng trọng. Với sức chiến đấu hiện tại, hắn đối kháng chính diện với một cường giả Võ Đế thất trọng đã là miễn cưỡng, giờ khắc này lại còn đối diện với hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái liên thủ công kích, Tần Lãng chưa nói đến phản công, ngay cả phòng ngự cũng cực kỳ miễn cưỡng! Làm Tần Lãng bị thương, hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái không hề dừng lại, lần nữa tế ra hai đạo kiếm mang, hướng Tần Lãng đâm thẳng tới! Tần Lãng hung hăng cắn răng, lần nữa tế ra thôn phệ chi vòng xoáy và Ngân Nguyệt thiên hoàn ngăn cản. Như lần trước, Ngân Nguyệt thiên hoàn trong nháy mắt bị đánh tan, thôn phệ chi vòng xoáy cũng chỉ cản được một đạo kiếm mang, đạo kiếm mang còn lại lần nữa sượt qua Tần Lãng, theo một tiếng "phốc xích" chói tai vang lên, máu tươi bắn ra, trên cánh tay Tần Lãng lại thêm một vết kiếm sâu đến thấy xương. "Bản trưởng lão ngược lại muốn xem ngươi có thể thi triển được mấy lần thần thông!" Hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái hiển nhiên không cho Tần Lãng cơ hội dừng lại, kiếm chiêu lại lần nữa quét sạch mà ra, như hai đạo thanh mang, phóng tới Tần Lãng. Liên tục hai lần thi triển thôn phệ chi vòng xoáy, Tần Lãng căn bản không kịp lập tức tế ra lần thứ ba, Xích Viêm thiên Hỏa từ đan điền điên cuồng tuôn ra, quét về hai đạo thanh mang, cùng lúc đó Hỏa Long Võ Hồn cũng được Tần Lãng tế ra, giương nanh múa vuốt phóng tới hai đạo thanh mang! "Phốc xích!" "Phốc xích!" Nhưng thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn, Xích Viêm thiên Hỏa và Hỏa Long Võ Hồn chỉ vừa tiêu hao sức mạnh của hai đạo kiếm mang đã bị trực tiếp xé tan, một đạo kiếm mang đánh mạnh vào Ngân Nguyệt thiên hoàn Tần Lãng đang cầm. "Ông!" Cổ tay rung mạnh, hổ khẩu rớm máu, Ngân Nguyệt thiên hoàn trong tay Tần Lãng suýt chút tuột! Cùng lúc đó, đạo kiếm mang còn lại còn vạch ra một lỗ hổng dài vài tấc ở sau lưng Tần Lãng, máu tươi như chú, nhuộm đỏ cả lưng hắn. "Trên người lại còn có bảo bối thiên Hỏa như vậy!" "Tiểu tử ngươi ngược lại rất biết chống cự, vậy thì tốt, hôm nay chúng ta xem xem ngươi có thể chịu được đến khi nào!" Hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái mắt sáng lên, tay không ngừng, kiếm mang điên cuồng quét về phía Tần Lãng. Song phương kịch chiến hơn trăm chiêu, trên người Tần Lãng xuất hiện vô số vết kiếm, cả người đã sớm thành một huyết nhân. Máu mất đi với số lượng lớn, linh dịch trong đan điền tiêu hao gần hết, hồn lực càng tiêu hao kịch liệt, toàn thân Tần Lãng gần như kiệt sức, vẫn cắn chặt răng, cố gắng kiên trì! Nếu tiếp tục đánh như vậy, Tần Lãng dù không bị đánh chết tại chỗ cũng sẽ bị kiệt sức mà chết! "Keng!" Một tiếng vang lanh lảnh truyền ra, Ngân Nguyệt thiên hoàn trong tay Tần Lãng bị một đạo kiếm mang va vào khiến tuột tay bay ra, cắm xuống đất sau lưng. "Tiểu tử, bây giờ ngay cả Ngân Nguyệt thiên hoàn cũng không có, đừng dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!" Hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái như mèo vờn chuột, trên mặt lộ ra nụ cười nhạo báng, mở miệng cười lạnh nói. "Muốn ta, Tần Lãng, khuất phục các ngươi? Nằm mơ!" Tần Lãng quát lạnh một tiếng, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh, chính là Võ Hồn thứ tư của hắn, Thanh Thương Thần Kiếm. Vốn không hoàn toàn chắc chắn, Tần Lãng không muốn tùy tiện bại lộ Thanh Thương Thần Kiếm, nhưng giờ hắn trong tình thế nguy hiểm, không thể để ý nhiều như vậy. "Thánh kiếm Hồn!" "Thanh Thương Thần Kiếm của Thanh Sơn kiếm phái ta!" Nhìn thấy Thanh Thương Thần Kiếm trong tay Tần Lãng, hai mắt hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái đột nhiên trợn tròn, mặt mũi đầy rung động! Thanh Thương Thần Kiếm là trấn phái chi bảo của Thanh Sơn kiếm phái, ai có được Thanh Thương Thần Kiếm, người đó là chưởng môn Thanh Sơn kiếm phái! Theo những gì bọn hắn biết, Thanh Thương Thần Kiếm luôn ở trong tay Thanh Sơn chưởng môn, tổ sư khai phái của Thanh Sơn kiếm phái, dù Thanh Bụi nhiều lần muốn cũng không thành công, do vậy mà người sau chỉ có thể là đại chưởng môn của Thanh Sơn kiếm phái! Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ rằng Thanh Thương Thần Kiếm của Thanh Sơn kiếm phái bọn hắn lại rơi vào tay một tên tiểu tử không tên tuổi như Tần Lãng! "Xem như các ngươi còn có chút mắt nhìn, nhận ra Thanh Thương Thần Kiếm! Ta đã kế thừa y bát của Thanh Sơn tiền bối, là chưởng môn đời tiếp theo của Thanh Sơn kiếm phái, còn không mau quỳ xuống bái kiến chưởng môn!" Tần Lãng cầm Thanh Thương Thần Kiếm, mắt sáng như điện, quét về phía hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái. "Tiểu tử như ngươi cũng xứng làm chưởng môn Thanh Sơn kiếm phái chúng ta? Thật sự là si tâm vọng tưởng!" "Nhất định là tiểu tử ngươi thừa lúc Thanh Sơn chưởng môn bế quan đánh lén lão nhân gia ông ta, cướp được Thanh Thương Thần Kiếm, hôm nay bản trưởng lão muốn giết ngươi, tiểu tử, để báo thù rửa hận cho Thanh Sơn chưởng môn!" Hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái mặt đầy chính nghĩa, lại khó che giấu sự tham lam và cuồng hỉ trong đáy mắt, đồng thời phóng tới Tần Lãng! Ai có được Thanh Thương Thần Kiếm thì sẽ vượt qua đại chưởng môn Thanh Bụi, trở thành chưởng môn Thanh Sơn kiếm phái, cơ hội hiếm có như vậy bày ra trước mắt, sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha? "Thấy Thanh Thương Thần Kiếm mà còn phạm thượng, xem ra các ngươi với Thanh Bụi đều là một lũ!" Tần Lãng căn bản không mong việc rút Thanh Thương Thần Kiếm ra sẽ trấn nhiếp được đối phương, cấp tốc tế ra Võ Hồn và thần thông, nghênh đón công kích của hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái. "Keng keng!" Trong nháy mắt, hai đạo kiếm mang đánh tan Võ Hồn và thần thông, rồi hung hăng va vào Thanh Thương Thần Kiếm trong tay Tần Lãng! Kiếm mang trong nháy mắt xâm nhập vào Thanh Thương Thần Kiếm trong tay Tần Lãng, rồi Tần Lãng như diều bị đứt dây, bay ngược về phía sau, rơi mạnh xuống đống đổ nát của sương phòng! "Nghênh cứng một kích của chúng ta, chắc chắn ngỏm rồi!" "Hắc hắc, Thanh Thương Thần Kiếm là của chúng ta!" Hai tên trưởng lão Thanh Sơn kiếm phái ánh mắt lộ vẻ cuồng hỉ, từng bước một đi về phía Tần Lãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận